THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP - TẬP 1 - Trang 182

Cô nhớ lại thời điểm đến Ái Đạt phỏng vấn, cả công ty nhộn nhịp, ai nấy

bận rộn tất bật. Còn cô cũng tràn đầy hy vọng về công việc mới này.

Cô nhớ tới hôm công ty xử lý khủng hoảng thành công, trong đêm đông

giá rét, Lệ Trí Thành cõng cô đi qua vũng nước, sau đó anh điềm nhiên nói
với cô: Tôi bảo tôi là giám đốc bảo vệ bao giờ?

Cô còn nhớ đến chuyện Lệ Trí Thành cố ý bày ra cảnh đưa đón hoành

tráng hôm nhậm chức; nhớ tới hôm nhận được thư mời thầu của Minh
Thịnh, anh nói một cách kiên định: Nhận được dự án này là chúng ta có thể
ngắc ngoải, chuyện khác tính sau.

Tất cả mọi người, gồm cả cô đều sôi sục

nhiệt huyết khi nghe những lời phát biểu của anh.

Còn cả khoảng thời gian miệt mài ngày đêm chuẩn bị Hồ sơ dự thầu; lúc

cô rời khỏi phòng làm việc của Tổ dự án, hai cô gái mới tốt nghiệp chưa
bao lâu của Văn phòng CEO nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi, đồng thời dè
dặt hỏi: “Chị Lâm, cơ hội trúng thầu có lớn không?” Cô lập tức mỉm cười:
“Lớn, rất lớn.”

Có câu nói “Ai binh tất thắng

[1]

”, nhưng Ái Đạt lại thua triệt để.

[[1]] “Ai binh tất thắng”: Đội quân bị áp bức một khi vùng lên nhất định sẽ chiến thắng.

Nước mắt càng tuôn như mưa, Lâm Thiển bất giác khóc thành tiếng. Nức

nở một lúc, cô lại cúi đầu. Nhìn thấy di động, lửa giận bị đè nén trong lòng
lại bùng cháy trong giây lát.

Lâm Thiển cầm điện thoại rủa thầm: “Cầm thú! Khốn nạn! Trần Tranh

anh chết đi!” Vẫn chưa hả giận, cô mắng tiếp “Quân tử báo thù mười năm
chưa muộn. Anh hãy đợi đấy, thù này không báo, tôi không phải họ Lâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.