Mặt Lâm Thiển ửng hồng trong giây lát. Người đàn ông này…
Lại một ý nghĩ vụt qua đầu óc cô, anh là người có mục đích rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng bối rối, cô đặt quyển tạp chí sang một
bên, vội vàng kiếm cớ rời đi. “Lệ tổng, tôi chỉ biết có vậy thôi.”
Lệ Trí Thành yên lặng vài giây.
“Mặt em đỏ rồi kìa.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.
Lâm Thiển đờ ra một lúc, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Có lẽ tôi vẫn
chưa hết cảm cúm. Vậy tôi ngồi xa một chút, tránh lây cho anh.” Nói xong,
cô định đứng dậy, né tránh vòng tay như xa như gần của người đàn ông.
Nhưng Lâm Thiển vừa động đậy, bờ vai bỗng dưng trĩu nặng. Lệ Trí
Thành đã đặt tay lên vai, giữ người cô lại.
Tim Lâm Thiển đập loạn một nhịp, lần này, cô ở trong lòng anh thật rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt tuấn tú của Lệ Trí Thành ở vị trí rất gần.
Tay anh vẫn giữ vai cô, khiến cô chỉ có thể ngồi yên bất động. Trong đôi
mắt đen của anh phản chiếu hình bóng bối rối của cô.
Không một ai lên tiếng, không khí trong phòng dường như tăng thêm
mấy độ. Lệ Trí Thành nhìn cô chằm chằm, thân hình cao lớn của anh gần
trong gang tấc.
Trống ngực Lâm Thiển đập thình thịch trong lồng ngực, một giọng nói
kêu gào trong đầu óc cô: Sao anh có thể làm vậy? Chẳng ai theo đuổi phụ
nữ như anh, vừa âm thầm vừa mạnh mẽ. Lẽ nào anh chắc như đinh đóng cột
rằng cô sẽ không từ chối?