THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP - TẬP 1 - Trang 353

Đối diện Lâm Thiển, tâm trạng của Trần Tranh hết sức phức tạp. Nỗi

chán ghét, không cam lòng, buồn bực vì cầu mà không được và lòng tự ái bị
tổn thương… dội về cùng một lúc, cuối cùng biến thành sát khí. Trần Tranh
không cảm thấy bản thân còn hứng thú với người phụ nữ này, nhưng là con
trai của nhà doanh nghiệp xuất thân từ nông dân, anh ta cũng như bố mình,
thường có thù tất báo, ăn miếng trả miếng. Đối diện với người khiến bản
thân khó chịu, đương nhiên anh ta cũng sẽ khiến cô không thoải mái. Hù
dọa cũng được, bới móc cũng được, tóm lại hôm nay gặp mặt, Lâm Thiển
đừng mơ có thể dễ dàng bỏ đi.

Trần Tranh nháy mắt với hai cấp dưới, ra hiệu bọn họ đứng yên một chỗ.

Sau đó, anh ta nửa cười nửa không nhìn Lâm Thiển: “Mặt em còn đau
không? Để tôi xem nào.”

Lâm Thiển im lặng quay người bỏ đi.

Ai ngờ mới đi hai bước, Trần Tranh lại sán đến, thậm chí khoảng cách

càng gần hơn. Phía trước là mấy quầy đồ da nhãn hiệu quốc tế, đèn đóm
sáng trưng, dòng người tấp nập. Lâm Thiển bước vội vàng, đâm phải một
khách hàng từ trong quầy đi ra. Trần Tranh thuận thế kéo cô sang một chỗ
vắng người qua lại, đồng thời lên tiếng: “Em đi nhanh thế làm gì? Sợ tôi ăn
thịt em à? Không lẽ cho em một cái tát nữa hay sao?”

Cuối cùng Lâm Thiển cũng không nhịn nổi, quay đầu hét lên với anh ta:

“Trần Tranh, anh là đồ khốn, anh không phải là đàn ông.”

Trần Tranh biến sắc, ánh mắt tối sầm.

Bộ dạng của Trần Tranh tương đối hung dữ nhưng Lâm Thiển không sợ

hãi, chỉ lạnh lùng lườm anh ta một cái. Nghĩ đến Lệ Trí Thành đang đi mua
đồ uống, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ này. Nhưng Trần Tranh đã
đứng chặn lối đi, thế là hai người mắt to trừng mắt bé, không ai nhường ai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.