Cô tiếp tục đi về nhà, nhưng ánh mắt không rời khỏi đám đàn ông. Mấy
người bảo vệ mừng rỡ vây quanh anh. Anh hơi hé miệng, không biết nói
điều gì, đám bảo vệ đột nhiên cười ha hả. Anh đứng yên ở đó, khóe môi từ
đầu đến cuối đều ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Đột nhiên có một người bảo vệ ngoảnh đầu sang bên này. Phát hiện ra
Lâm Thiển, anh ta hơi ngây ra.
Lâm Thiển cũng nhận ra anh chàng bảo vệ, chính là người lính đồng
hương trên chuyến tàu hỏa ở Tây Tạng.
“Đây không phải là... Lâm tiểu thư hay sao?” Anh ta tỏ ra kinh ngạc, cất
cao giọng: “Tiểu đoàn trưởng, Lâm tiểu thư cùng đi tàu với chúng ta đang ở
kia kìa.”
Lâm Thiển dừng bước. Anh hai à... Anh thật sự không cần đặc biệt nhấn
mạnh với anh ấy. Thật ra anh ấy còn biết rõ hơn các anh nữa kìa.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Thiển. Lệ Trí Thành
cũng quay người nhìn cô, ánh mắt không một chút biểu cảm.
Lâm Thiển liền tiến lại gần: “Chào các anh!” Cô cố tình liếc người đàn
ông: “Thiếu tá, tôi cũng chào anh!”
Cố nhân gặp lại luôn là một sự kiện đặc biệt vui vẻ, bất kể là Lâm Thiển,
người rất xui xẻo trong thời gian gần đây hay là mấy người bảo vệ mới đến
làm việc. Mọi người đều nhiệt tình hỏi han, tất nhiên trừ vị thiếu tá đứng
yên lặng một bên. Bây giờ Lâm Thiển mới biết, thì ra bọn họ đều được sắp
xếp làm việc ở Ái Đạt.
Về phần vị thiếu tá, những người khác không đề cập, Lâm Thiển cũng
không hỏi dò.