Lệ Trí Thành ngồi xuống sofa: “Không có gì, các anh cứ bận việc của
mình đi.”
Thật ra Lâm Thiển chẳng quan tâm xem bên cạnh có người hay không.
Chỉ cần được nhìn anh, ở bên cạnh anh, cô cũng cảm thấy mãn nguyện.
Hơn nữa, cô chỉ muốn báo cáo kết quả cuộc điều tra nghiên cứu với anh
ngay lập tức.
Lâm Thiển ngồi xuống đối diện, nhìn Lệ Trí Thành chăm chú. Một nhân
viên kỹ thuật rót hai tách trà đưa đến trước mặt bọn họ. Lâm Thiển vội cảm
ơn, Lệ Trí Thành lên tiếng trước: “Tình hình thế nào rồi?”
Lâm Thiển vừa rút một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ túi xách ra vừa nói:
“Bọn em đi tất cả năm thành phố: Bắc Kinh, Thượng Hải, Thành Đô,
Trường Sa, Cáp Nhĩ Tân, thu nhập 1500 phiếu điều tra có giá trị. Đây là số
liệu sau khi thống kê.” Cô rút một bản báo cáo đưa cho Lệ Trí Thành.
Cộc cộc, có người gõ cửa rồi đi vào, là một nhân viên kỹ thuật: “Đi ăn
cơm thôi.” Nhìn thấy Lệ Trí Thành, anh ta lập tức ngậm miệng vài giây mới
lên tiếng: “A, Lệ tổng cũng ở đây à? Tôi gọi mọi người đi ăn cơm, sếp đã
ăn chưa ạ?”
Hai nhân viên kỹ thuật đứng dậy, Lệ Trí Thành nói: “Chúng tôi không
ăn. Các anh đi ra nhớ đóng cửa, bên ngoài hơi ồn.”
Lâm Thiển cúi đầu xem báo cáo trong tay, chỉ là từng con chữ như nhảy
múa trước mặt, không vào đầu dù chỉ một từ. Lệ Trí Thành cũng tỏ vẻ chăm
chú xem tài liệu cô vừa đưa.
Đợi ba nhân viên kỹ thuật đi khỏi, căn phòng lại khôi phục trạng thái yên
tĩnh. Đúng như Lệ Trí Thành nói, sau khi đóng cửa, nơi này vừa tĩnh mịch
vừa ấm áp, giống một thế giới khác thế giới ồn ào ngoài kia.