Tài liệu mà Tư Mỹ Kỳ chuyển giao cho phía nước ngoài có thể xếp đầy
nhà, Trần Tranh tưởng Boss lớn như Charles sẽ không xem kỹ. Ai ngờ anh
ta đã xem bản báo cáo kiểm nghiệm ở đâu đó.
Trần Tranh hơi ảo não, lần này anh ta quá sơ ý.
Lúc này, mấy người nước ngoài bắt đầu thảo luận. Bọn họ đến từ nhiều
quốc gia khác nhau, tiếng Anh mang khẩu âm khác nhau, ầm ĩ đến mức
Trần Tranh đau cả đầu.
“Quý vị.” Anh ta nở nụ cười tươi, cắ ngang lời bọn họ: “Tôi có thể giải
thích vài câu được không?”
Đối phương lập tức im lặng.
Trần Tranh mỉm cười: “Lô hàng này đúng là tồn tại vấn đề nhất định về
chất lượng, vì vậy chúng tôi không định tiêu thụ ở thành phố cấp một, mà
định bán ở thị trường cấp hai, cấp ba với giá thấp…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, Charles lại một lần nữa lắc đầu: “Ben, sao
anh có thể nghĩ như vậy? Chất lượng luôn là mục tiêu hàng đầu mà DG
theo đuổi. Kể cả sản phẩm giá rẻ cũng phải đảm bảo chất lượng. Không
được, tôi không đồng ý.”
Trần Tranh cố nhẫn nhịn, tiếp tục giữ nụ cười trên môi: “Charles, anh có
thể nghe tôi nói hết câu?”
Charles mở to mắt nhìn anh ta.
Trần Tranh tiếp tục lên tiếng: “Sở dĩ các vị có hứng thú với Tư Mỹ Kỳ
chúng tôi, một mặt do chúng tôi là công ty lớn, có mạng lưới tiêu thụ rộng
khắp cả nước. Những thành phố cấp ba, thậm chí làng xã, nơi mà Ái Đạt và
Tân Bảo Thụy còn chưa đặt chân tới, chúng tôi đều có đại lý. Đây là điều
rất quan trọng đối với việc DG chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc trong
tương lai.