Tất nhiên, để làm được điều này cần một khoản đầu tư rất lớn, đồng thời
đặt cược cả tương lai của DG Trung Quốc.
Charles đặt tên cho “chiến dịch” lần này là “nghiền nát”. Với cỗ xe tăng
lớn Zamon, dẫn dắt các nhãn hiệu khác, nghiền nát thị trường túi xách
Trung Quốc.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trần Tranh cố ý ngồi lại trò chuyện với mấy
người quản lý nước ngoài. Thấy Charles tiễn Lâm Mạc Thần ra thang máy
rồi quay về văn phòng của mình, anh ta lập tức đi theo.
“Charles.” Trần Tranh gõ cửa vào phòng: “Tôi có một tin tức quan trọng
cần báo cáo với anh.”
Cho đến bây giờ, Charles tương đối hài lòng về người cấp dưới Trung
Quốc này, anh ta mỉm cười: “Mời ngồi, có tin tức quan trọng gì muốn chia
sẻ với tôi thế?”
Trần Tranh trầm ngâm vài giây mới mở miệng: “Tại sao Lâm tiên sinh lại
không tiếp nhận việc thu mua Ái Đạt, bên trong có một nguyên nhân quan
trọng, anh có biết không?”
Charles lắc đầu: “Anh ta chỉ nói là lý do cá nhân. Liên quan đến vấn đề
riêng tư, tôi đương nhiên không hỏi.”
Trần Tranh cười: “Anh và Lâm tiên sinh đều là người công tư phân minh,
về điểm này tôi rất khâm phục. Có điều…” Anh ta hạ giọng: “Trung Quốc
có một câu gọi là “việc quân cơ không ngại dối trá”. Sở dĩ Lâm tiên sinh
không nhận vụ Ái Đạt là vì em gái Lâm Thiển của anh ta làm quản lý cấp
cao ở Ái Đạt. Tay Lệ Trí Thành, CEO đương nhiệm của Ái Đạt, đồng thời
cũng là mối phiền phức lớn của chúng ta chính là vị hôn phu của con bé
đó.”
Charles há hốc miệng: “Thì ra là vậy.”