Lệ Trí Thành từ tốn trả lời: “Anh ấy không thôn tính nổi, cũng chẳng thể
lợi dụng con.”
Hai bố con im lặng một lúc, ông Từ Dung hỏi: “Anh nhất định cưới Lâm
Thiển sao? Trong lòng anh đã cân nhắc kỹ chưa? Từ góc độ của bố, bố cho
rằng con bé đó không thích hợp với anh.”
“Khỏi cần cân nhắc, con nhất định cưới cô ấy.”
Ông Từ Dung không nói thêm điều gì. Một lúc sau, ông lại lên tiếng: “Đã
có người thông báo với bố chuyện đó, chắc chắn sẽ lôi ra dư luận. Thời gian
này, anh hãy bảo vệ Lâm Thiển khỏi thị phi, tốt nhất tránh tầm mắt của mọi
người, đợi sự việc kết thúc mới kết hôn. Những chuyện như vậy, anh không
được để người phụ nữ đứng mũi chịu sào.”
“Con hiểu.”
Lệ Trí Thành nhìn đồng hồ, đứng dậy ra về. Đi đến cửa, anh đột nhiên
dừng bước, quay đầu nói: “Bố không cần phải lo lắng. Bất cứ chuyện gì
cũng là kẻ mạnh mới có quyền phát ngôn. Một khi con đánh đuổi DG khỏi
thị trường Trung Quốc, còn ai dám nói nửa lời?”
Ngữ khí của anh bộc lộ sự mạnh mẽ và quyết tâm của người trẻ tuổi, ông
Từ Dung mỉm cười gật đầu.
Lệ Trí Thành đẩy cửa đi ra ngoài.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, ánh đèn dìu dịu. Vừa ngẩng đầu, anh liền
nhìn thấy Lâm Thiển ngồi ở chiếc ghế dài bên cửa ra vào.
Lệ Trí Thành hơi biến sắc. Lâm Thiển đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt
phức tạp.