“Lâm Thiển.” Đôi mắt anh lúc này tối thẫm hơn bầu trời đêm ngoài cửa
sổ: “Em đã đánh giá thấp bản thân, đồng thời đánh giá anh quá cao.”
Câu nói vừa rồi của Lâm Thiển trên thực tế là cảm nhận trực quan của cô.
Cảm nhận này xuất hiện từ cuộc chiến với Tư Mỹ Kỳ. Vì vậy lúc đó cô mới
né tránh Lệ Trí Thành, không chịu chấp nhận anh.
Bây giờ thốt ra miệng, trong lòng cô ngược lại hết sức nhẹ nhõm. Nghe
Lệ Trí Thành nói vậy, Lâm Thiển lờ mờ hiểu ý anh, cô liền mềm lòng, giơ
tay ôm thắt lưng anh.
“Anh là một người đàn ông trước khi làm một thương nhân.” Lệ Trí
Thành chậm rãi mở miệng: “Anh cũng có khao khát của một người đàn
ông… Đó là một người phụ nữ thông minh, dịu dàng, tài hoa không thua
kém đàn ông. Cô ấy không rời xa anh, dù anh gặp khó khăn hoạn nạn.”
Ngữ khí của Lệ Trí Thành rất bình thản nhưng Lâm Thiển cảm thấy vô
cùng ngọt ngào. Cô thủ thỉ: “Em không tốt đẹp như anh nghĩ…”
“Có hay không, trong lòng anh biết rõ.” Lệ Trí Thành đáp.
Lâm Thiển càng ôm chặt thắt lưng người đàn ông: “Ừ… thật ra em khiêm
tốn ấy mà. Anh nói tiếp đi…”
“Trước khi trở thành sĩ quan chỉ huy quân sự, điều mà anh được giáo dục
đầu tiên không phải là bày mưu lập kế, mà là…” Giọng anh trở nên nghiêm
nghị: “Lòng trung thành.”
Khóe miệng Lâm Thiển cong lên. Người đàn ông này thật là… bày tỏ tình
cảm cũng không giống người bình thường, nhưng lại khiến đối phương dễ
dàng rơi vào lưới tình do anh dệt.
“Lâm Thiển.” Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Anh biết rõ bản thân
muốn gì, cũng biết rõ thứ gì có giá trị nhất đối với anh, bất kể là thành quả
kinh doanh hay phụ nữ. Anh có thể bỏ Aito mà không chớp mắt, đó là bởi