THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 118

gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng
chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.

Không gian ở ghế lô cũng nhỏ, người lại nhiều, mùi rượu mùi thuốc hỗn

tạp cùng một chỗ, ngồi lâu cảm thấy không thở nổi, tôi vụng trộm đi ra
ngoài, chạy đến ban công hít thở không khí, Tiểu Ba bưng chén rượu, mang
theo một điếu thuốc cũng lảo đảo đi ra từ cái ghế lô khác. Tối nay anh ấy bị
chuốc không ít rượu, tuy đã ép buộc mình nôn ra hai lần, nhưng vẫn có thể
đi được. Tôi cười gọi anh ấy là “con vịt”. ( năm đó con vịt còn có một ý
nghĩa khác)

Tôi ghé vào lan can hít thở không khí trong lành, anh ấy đứng một lúc,

lại mềm cả người, ngồi xuống dựa vào lan can, vừa hút thuốc vừa nói
chuyện với tôi, hai đứa chúng tôi nói chuyện câu có câu không, tôi hỏi anh
ấy làm thế nào thi đỗ vào Nhất Trung, anh ấy cầm điếu thuốc cười, “Em thi
như thế nào, thì anh cũng thi như thế thôi.”

Tôi nghĩ thời gian đó mình trải qua khổ sở quá nhiều, buồn bực thở dài,

“Thiên hạ không có đường tắt sao? Tại sao phải một phần cày cấy một
phần thu hoạch?”

Anh ấy đang uống rượu, nghe thấy câu ấy thì phun ra cả ngụm rượu, ho

khan nói: “Chuyện trên đời này có thể một phần cày cấy một phần thu
hoạch cũng là rất may mắn rồi

Hai người đều trầm mặc, khuôn mặt bày ra đủ loại cảm xúc.

Anh Lí dẫn theo vài người đi lên từ đại sảnh, đang muốn tiến vào ghế lô,

trong đó có một người nhìn thấy tôi, nói với người bên cạnh vài câu rồi mở
cửa kính ra, vội vàng chạy đến chỗ tôi, bởi vì không nhìn thấy Tiểu Ba
đang ngồi dưới đất, cậu ta lại chạy vội, bị vấp vào chân Tiểu Ba, ngã sấp
xuống sàn. Tiểu Ba đã hơi say, cũng không nói câu xin lỗi, mà còn cười ha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.