THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 119

hả. Tôi cũng không nhịn được cười, vừa cười vừa cúi người muốn đỡ cậu ta
lên.

Vì hôm đó tôi trang điểm một chút, nên không đeo kính cận, ánh sáng lại

mờ ảo, mãi đến khi cúi người xuống đỡ cậu ta lên, mới nhìn rõ đó là
Trương Tuấn, tiếng cười của tôi lập tức tắc nghẹn trong cổ họng, chỉ có bàn
tay cứng ngắc ở giữa không khí.

Cậu ấy không vịn vào tay tôi, tự mình đứng lên, không nói được một lời

đã xoay người bước đi, Tiểu Ba càng thấy thích thú, “Kì Kì, cậu ta là ai
thế?”

Đầu tôi vẫn đang mộng mị, một lúc lâu vẫn không trả lời, Tiểu Ba túm

tay tôi, “Nó là ai vậy?”

“Bạn cùng lớp với em.”

Tiểu Ba lắc lư đứng lên, say khướt nói: “Đừng đến gần cậu ta, cậu ta

không phải người tốt đâu.”

Tôi cười rộ lên, một nửa phiền muộn tràn ngập trong lòng lập tức tan

thành mây khói, ánh mắt của con người đúng là phát triển trên đầu, chỉ nhìn
thấy mặt tối của người khác. Tôi tức giận nói: “Anh không phải người tốt,
em cũng không phải người tốt, người tốt này hẳn là phải ngồi ở nhà, chứ
không phải đứng đây uống rượu hút thuốc.”

Tiểu Ba vừa định nói chuyện, thì có một người đi ra từ ghế lô, cứ như

phát ra chứng động kinh, nửa thân trên để trần chạy qua chạy lại như điên ở
ngoài hàng hiên, lại còn kêu to “Tiểu Ba”, phát hiện ra Tiểu Ba đứng ở đây,
lập tức muốn chạy tới, Tiểu Ba thì thào mắng, nghênh đón.

Một mình tôi đi ra khỏi quán, khi đi qua quán thuê sách, đi vào đó thuê

hai quyển truyện của Quỳnh Dao, tính thức đêm đọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.