THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 161

Kỳ nghỉ đông này thật bình bình đạm đạm, trừ mấy ngày tết theo bố mẹ

đi chúc tết ra, thì gần như ngày nào tôi cũng ngâm mình trong quán karaoke
của Tiểu Ba, nằm trên sofa đọc sách mượn ở thư viện, đọc hết quyển này
đến quyển khác, Ô Tặc thường xuyên giễu cợt tôi, “Còn chê cái kinh trên
mũi em không đủ dày à?”

Tôi mặc kệ anh ấy. Bây giờ anh ấy cũng rất đắc ý, dù sao Tiểu Ba vẫn

còn ít tuổi, rất nhiều trường hợp không tiện ra mặt, nên chỉ có Ô Tặc mới
có thể ứng phó, nhiều người không biết, đều nghĩ Ô Tặc là ông chủ của
quán karaoke này, đi đâu cũng có đàn em kính rượu, rất phong cách, lại có
cô gái xinh đẹp ôm trong ngực, quả thực là thu hoạch được cả tình trường
và thương trường.

Quán karaoke chủ yếu kinh doanh vào buổi tối, Tiểu Ba rất chăm chỉ,

thường hay ôm việc vào người, nhiều khi bận rộn đến hai ba giờ đêm. Ban
ngày, anh ấy thường nằm ngủ trên sofa, tôi thì ngồi đọc sách trên một cái
sofa khác, đôi khi anh ấy tỉnh ngủ, có thể nhờ tôi lấy cho mình cốc nước,
uống mấy ngụm, xoay người một cái rồi lại ngủ tiếp, tôi cũng tiếp tục đọc
sách.

Khi không ngủ được, anh ấy cũng đọc sách, có điều không đọc loại sách

giống tôi, tôi thích đọc tiểu thuyết, còn anh ấy phần lớn đọc sách chiến
tranh anh hùng, tiểu sử của những người thành công, hoặc là loại sách như
nghệ thuật quản lý kinh doanh, thị trường kinh tế, còn nghiêm túc ghi chép
nữa.

Vì đang là kỳ nghỉ đông, không mượn được sách trong thư viện anh ấy

đưa tôi đến thư viện thành phố, nhân viên ở thư viện vừa nhìn thấy anh ấy
đã thân thiết chào hỏi: “Đến mượn sách hả? Mấy hôm trước quản lý nhập
rất nhiều sách về marketing đấy, sách ở đây này.”

Lúc ấy tôi mới biết anh là khách quen của thư viện. Tôi cũng mượn sách,

bắt đầu đến thư viện thành phố mượn sách từ đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.