THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 159

dù là làm vỡ kính, lên lớp nghịch ngợm, thậm chí tranh luận với giáo viên,
đều rất bình thường, thậm chí bố thấy tôi nghịch ngợm hiếu động, gây ra
chút tai họa mới giống trẻ con bình thường, bố vẫn còn cảm thấy sợ tôi ít
lời, âm khí dày đặc giống hồi tiểu học, đương nhiên, họ cũng không dám để
chậu châu báu biết họ nghĩ như vậy.

Đối với chuyện tôi bị phạt đứng ngoài hành lang, Hiểu Phỉ chẳng những

không thấy xấu hổ, mà còn rất sùng bái tôi, cậu ấy cảm thấy tôi thực cool,
dám đối đầu với giáo viên, học sinh trung học cơ sở tuy không sùng bái
giáo viên như học sinh tiểu học, nhưng cũng không dám đối đầu với họ,
hơn nữa còn là nữ sinh.

Với ý nghĩ của cậu ấy, tôi chỉ có thể cười khổ, sao tôi có thể cool chứ? Là

tôi bị buộc thôi!

Kỳ nghỉ đông, cuộc sống của tôi vô cùng thích ý, không cần lên lớp,

không cần làm bài tập, không cần đấu với chậu châu báu, cả ngày có thể
đọc tiểu thuyết mình thích. Ngày mùng ba, tôi đi chúc tết cô giáo Cao, cô
hỏi tình hình học tập của tôi, tôi báo cáo chi tiết cho cô nghe, cô cười hỏi
tôi: “Em rốt cuộc đã dùng hết mấy phần sức lực?”

Tôi nghiêm túc suy tư, nói với cô ấy, “Cũng không nhiều lắm ạ, học tập

thật sự không có ý nghĩa gì.”

Cô Cao cười mãi không thôi, “Sao em và Trương Tuấn vẫn còn tâm tính

trẻ con thế? Cả ngày chỉ nghĩ đi chơi thôi.”

Tôi lặng lẽ hỏi cô: “Trương Tuấn cũng đến đây ạ?”

Cô Cao nói: “Đúng vậy! Hôm qua em ấy đến chúc tết cô, cô hỏi em ấy

có thật sự nghiêm túc học tập không, em ấy chỉ cười không nói lời nào, tuy
nhiên chơi gì thì chơi, đừng để quá xa đà là được, dù sao các em tuổi còn
nhỏ, còn cách kỳ thi đại học một thời gian!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.