THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 193

qua cầu, tôi mới bừng tỉnh, nên trở về nhà thôi, nếu không biện pháp chăn
dê sẽ không còn nữa, bố mẹ sẽ nổi giận mất.

Chạy một mạch về nhà, cũng đã là mười một giờ rồi, sắc mặt mẹ rất khó

coi, tôi không đợi mẹ hỏi đã chủ động giải thích, “Con ở nhà bạn Hiểu Phỉ
mải xem Doraemon quá nên không để ý giờ mẹ ạ.” May mắn là vào những
năm đó, không có mấy nhà lắp điện thoại bàn.

Sắc mặt của mẹ và bố cũng dịu đi không ít: “Nhanh đi ngủ đi, lần sau

chú ý giờ giấc đấy.”

Tôi gật gật đầu, lập tức đi đánh răng rửa mặt.

Sau đó, tôi thường xuyên thấy Trương Tuấn và cô gái kia ở cạnh nhau

trong quán karaoke, ai cũng nói cô ấy là bạn gái Trương Tuấn, tôi được
nghe nói cô ấy đã đi làm rồi, là giáo viên mầm non, còn có thể nghe rất
nhiều chuyện, nhưng tôi không muốn biết thêm điều gì nữa, thậm chí tên cô
ấy, tôi cũng chẳng buồn nghe, cho dù nghe thấy, cũng không muốn nhớ kỹ,
dường như, chỉ cần tôi không biết tên cô thì tôi có thể làm như cô không
tồn tại.

Kỳ nghỉ hè vốn vui vẻ tựa thần tiên của tôi bỗng trồi lên một đám mây

âm u, lần đầu tiên tôi biết, khi ngóng trông ai đó, trái tim mình có thể đau
nhói lên, khi nghe những lời ca u buồn, có thể rơi lệ, thật ra, từ trước tới giờ
tôi cũng không ôm hy vọng gì với Trương Tuấn, nhưng có lẽ tình cảm của
tôi bị đè nén xuống chỗ sâu kín nhất trong lòng, ngay cả bản thân tôi cũng
không phát hiện ra nó, vì thế khi tận mắt chứng kiến mới cảm thấy thương
tâm đến vậy. Thậm chí tôi còn có ý nghĩ ác, vì sao cô gái đó không giống
Quan Hà, không để ý đến Trương Tuấn chứ? Tốt nhất là cô ấy có thể đá
bay Trương Tuấn đi.

Cô gái đó rất thích hát bài “Như mưa như sương lại như gió”, lần nào

đến quán karaoke cũng hát bài này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.