THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 194

Mà mỗi khi nghe thấy bài ấy, tôi liền chẳng còn tâm tình làm việc mình

đang làm dở nữa, “Như mưa như sương lại như gió” bị tôi liệt vào danh
sách những ca khúc ghét nhất, tôi trẻ con đem giấu hết những tờ mã số có
bài hát đó trong quán karaoke, không khách nào hát được bài đó nữa,
nhưng chuyện còn chưa yên, cái cô nàng kia cũng thật quá cố chấp, nhất
định muốn hát bày đó. Tiểu Ba sứt đầu mẻ trán vì phải đi tìm quanh, lại còn
không ngừng nói “xin lỗi” với cô ta, tôi không thể nhìn nổi nữa, chỉ có thể
giả bộ tìm tìm cái gì đó dưới sofa, rồi may mắn tìm thấy mấy tờ giấy ấy,
làm như không có chuyện gì đưa chúng cho họ.

Cô nàng đó vui sướng nhận lấy, liên tục nói “Cảm ơn”, lại còn thân thiết

mời tôi chơi cùng bọn họ, tôi lạnh lùng, cực kỳ không nể mặt cô ta, nói:
“Em không thích hát.”

Cô ta xấu hổ cười, “Chị thấy em cả ngày chơi trong quán karaoke mà,

sao lại không thích hát?”

Tiểu Ba sợ tôi lại nói gì đó không hay, vội đẩy tôi xuống ghế lô. Từ đầu

đến cuối Trương Tuấn đều lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, coi như đây là
chuyện của người khác, chẳng thèm đếm xỉa đến.

Cửa phòng bị đóng lại, tôi bực mình nghĩ, chẳng lẽ sau khi đóng cửa lại,

vẫn phải đối mặt với chuyện này

Chị đưa đồ uống cho bọn họ hỏi tôi và Tiểu Ba, “Cái cậu Trương Tuấn

thật sự học cùng khối với Kì Kì à?”

Tôi không để ý đến chị ấy, Tiểu Ba hiền lành trả lời: “Là cùng một khối.”

Chị kia vô cùng kinh ngạc nói: “Nhìn cậu ta không giống trẻ con chút

nào, so với người lớn còn người lớn hơn.”

Tôi lập tức nói: “Tuy cậu ta học cùng khối với em, nhưng cậu ta đã từng

bị đúp, lớn hơn em hai tuổi, là học sinh lớp lớn bị lưu ban.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.