THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 196

đám người đều xem gần xong rồi, rốt cuộc chúng tôi mới chen được vào
mà xem.

Hiểu Phỉ bắt đầu nhìn từ những cái tên đầu bảng, tôi không hé răng, lén

lút xem từ những cái tên cuối bảng, rất nhanh tôi đã thấy thành tích của
Vương Chinh, xem từ đầu bảng đúng là chỉ lãng phí thời gian và sức lực,
tuy nhiên, câu này tuyệt đối không thể nói với Hiểu Phỉ được.

Khi nhìn được tên của Vương Chinh rồi, tôi liếc sang cột thành tích, thật

rõ ràng, với thành tích này của anh ấy, không chỉ không vào được trường
trung học phổ thông trọng điểm, mà ngay cả trường bình thường cũng đừng
có mơ, anh ấy chỉ có thể đi ghi danh vào trường kỹ thuật thôi.

Hiểu Phỉ vẫn đang chuyên chú tìm tên từ trên xuống, dù sao thì tôi vẫn

đợi cậu ấy, nên cũng xem từ trên xuống giống cậu, sau khi xem qua bốn
mươi năm mươi cái tên, phát hiện một cái tên quen thuộc, Trần Kính. Tôi
ngây người nhìn chằm chằm cái tên ấy vài giây, cái tên của cậu thật sự chỉ
bình thường đứng giữa một đống tên khác.

Có gần bốn trăm thí sinh của trường tôi thi vào trung học phổ thông, tôi

nhìn lên nhìn xuống một lúc lâu, nhìn đến nỗi hoa cả mắt, rốt cuộc, Hiểu
Phỉ cũng nhìn thấy tên Vương Chinh.

Cậu ấy yên lặng đứng đó, nhìn đi nhìn lại, dường như không tin chỗ mà

mình vừa nhìn thấy. Tôi không phải là người giỏi an ủi người khác, nên chỉ
có thể trầm mặc đứng.

Bỗng nhiên, cậu ấy bắt đầu gào khóc, khóc long trời lở đất, khóc khàn cả

giọng.

Trời ạ! Tất cả thí sinh thi trượt đều không khóc, thế mà cô bạn tôi lại

khóc cứ như mình thi trượt. Phụ huynh và các học sinh khác đều nhìn về
phía chúng tôi. Hiểu Phỉ khóc giàn giụa như mưa, mặc kệ người khác nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.