THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 202

Tôi phụng phịu đi xuống bục giảng, trong đầu suy tư về câu hỏi tại sao

thơ lại được gọi là thơ ca.

Tan học về rồi về nhà, tôi mở đài, tìm được một kênh văn nghệ, cẩn thận

nghe người ta đọc diễn cảm thơ ca. Giờ nghỉ trưa mỗi ngày và giờ ra chơi
giữa giờ, tôi đều ôm cái đài nghe thơ Bình, đàn từ, văn xuôi giám thưởng,
tôi tìm một góc yên lặng, ngồi một mình luyện tập với rừng cây hoặc đám
mây trắng. Cô Từng Hồng không để ý tôi làm gì, chỉ là ngày nào cũng gọi
tôi lên ngâm nga thơ ca như trước, khi thì trách móc tôi đôi câu, khi thì
không nói tiếng nào, dù sao tôi ngâm nga xong, cô ấy lại cho tôi về chỗ.
Dần dần, mặc kệ các bạn ngồi dưới có để ý đến tôi trên bục giảng hay
không, tôi đều coi như không ai nhìn mình, mình chẳng nhìn ai.

Vũ trường của anh Lí đã được chuẩn bị tốt, sẵn sàng khai trương, nhưng

tên của nó thì vẫn chưa chọn được, mấy cái tên như “Vũ trường Lệ Lệ”,
“Vũ trường Đêm Hoa Hồng”, “Vũ trường Ngân Hà”, anh Lí đều ngại nó
tục quá, anh ấy nói với Tiểu Ba: “Mày giúp anh nghĩ một cái tên đi.” Tiểu
Ba cười mãi một lúc, anh Lí còn nói thêm vài cái tên nữa, nhưng chính anh
đã tự phủ định nó rồi, anh vò nát tờ giấy bên cạnh, quay người nói với tôi
đang ngồi trên ghế sofa, “Kì Kì, cho anh cái tên đi. “

Lúc bấy giờ đầu tôi toàn thơ ca, thuận miệng nói: “Bên Dòng Nước”.

“Cái con bé này! Mấy năm trước miệng còn hơi sữa, lúc nào cũng một

câu anh Lí hai câu anh Lí, nếu không có anh, thì em đã cắn chết người ta
rồi đó, thế mà giờ còn dám trừng mắt nhìn anh hả. “

“Bên Dòng Nước” là một tiểu thuyết của Quỳnh Dao, được chuyển thể

thành phim vào cuối thập niên tám mươi. Ở phần một, có chương bạn Kì Kì
thấy em gái bị bắt nạt, bạn ấy đã cắn vào tay cô gái đó, suýt mất máu chết,
anh Lí đưa cô gái kia đến bệnh viện kị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.