THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 209

Hôm nay, chúng tôi đều ngồi trong cùng một phòng học, ngày mai,

chúng tôi có thể ở nơi nào? Tôi ở nơi nào? Hiểu Phỉ ở nơi nào? Trương
Tuấn ở nơi nào? Tiểu Ba lại ở nơi nào? Người xưa cũng đặt ra vấn đề của
ngày hôm nay, vì vậy mới chất vấn “Ngày mai mềm mại dễ bao thời ?” Đáp
án của nó cũng là “Vốn má đào xưa lúc tuổi xuân, cây thơm công tử vương
tôn hội.” Chúng tôi đều muốn thoát khỏi trói buộc của cha mẹ, của giáo
viên, nhưng có phải khi đã lớn lên, chúng tôi mới hiểu được thời gian của
ngày hôm nay quý giá nhường nào?

Khiâm xong bài thơ đó, cô Từng Hồng ra sức vỗ tay, các bạn trong lớp

đều ngây ngốc nhìn chúng tôi, họ cũng không rõ trong giây phút ngắn ngủi
nãy giờ tôi nghĩ tới điều gì, nhưng chắn hẳn cô Từng Hồng hiểu được.

Cô ấy để tôi về chỗ, nói với tôi rằng, có thể không cần đọc diễn cảm thơ

cổ nữa, bắt đầu từ ngày mai, vào giờ nghỉ giữa giờ hãy đến văn phòng tìm
cô.

Cô đưa tôi đến giảng đường lớn, cho tôi đứng trên bục giảng đường, từ

trên cao nhìn xuống những hàng ghế trống.

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính thức luyện tập diễn thuyết, diễn

thuyết không giống ngâm thơ và đọc diễn cảm, nó còn phải dựa vào ngôn
ngữ cơ thể để làm rung động người nghe, chúng ta phải học cách biểu đạt
bằng ánh mắt mình, học cách mỉm cười, học những cử chỉ để kích thích
cảm xúc của người nghe.”

Dưới sự hướng dẫn của cô Từng Hồng, tôi bắt đầu buồn tẻ luyện tập diễn

thuyết, cô sửa đúng cho tôi từng động tác nhỏ, làm cho tôi học được cái gì
gọi là tự nhiên hào phóng, cái gì gọi là dõng dạc, cái gì gọi là đau mà
không thương, thậm chí cô ấy còn mời giáo viên dạy vũ đạo ở trường trung
học phổ thông, huấn luyện tôi phải đi ra sân khấu như thế nào, cách cầm
micro ra sao, sau khi diễn thuyết xong, lại phải tao nhã cúi đầu rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.