THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 224

Vương Chinh. . . “

Vương Chinh không thèm để ý đến cậu ấy, rất nhanh đã biến mất ở cuối

hành lang.

Hiểu Phỉ ngốc nghếch càng khóc lớn tiếng, nhưng tôi lại có thể an tâm

một chút, cậu ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm ra bên ngoài, giống như mất đi
hồn phách, tôi chưa bao giờ thấy Hiểu Phỉ như vậy, đau lòng, gọi: “Hiểu
Phỉ”.

Hiểu Phỉ đau đớn kêu to: “Đều tại cậu đấy, sao cậu lại nhiều chuyện thế

hả? Ai muốn cậu xen vào chuyện của người khác?” Cậu ấy vừa nói vừa
chạy ra ngoài, tôi đang muốn đuổi theo, thì Tiểu Ba nhéo tôi, nói với người
đứng gần cửa: “Đi theo cô bé, đưa cô bé ấy về nhà.”

Từ nhỏ đến lớn Hiểu Phỉ chưa bao giờ thất bại, hôm nay lại bị nam sinh

cậu ấy thích đứng trước mặt mọi người nói lời từ chối tình cảm của mình,
tâm trạng của cậu ấy lúc này, tôi hoàn toàn hiểu rõ, nghe thấy Tiểu Ba bảo
người đi theo cậu ấy, tôi cũng quyết định không đi làm phiền cậu ấy nữa,
nên để cậu ấy yên tĩnh một chút.

Anh Lí thấy trong phòng chỉ còn lại ba người chúng tôi, đứng dậy đóng

cửa lại, thực đau đầu hỏi Tiểu Ba: “Sao tính tình con bé này lại như thế
chứ? Năm đó anh thấy mày đánh nhau cũng đủ liều lắm rồi, thế mà con bé
này lại còn liều hơn mày nữa!”. “Vừa rồi em định đánh nhau với bọn chúng
sao?”. “Không đánh thì em phải đứng chịu à.”

“Anh thấy em không hề sợ hãi chút nào, trong lòng hẳn là có chút máu

côn đồ, thế em không sợ chúng sẽ gọi người đến đánh sao?”. “Trong tay em
có đèn tuýp, trên bàn có nước không thuần.”

Anh Lí không hiểu ý tôi lắm, nhưng Tiểu Ba lại hoàn toàn hiểu rõ, anh ấy

vung mạnh tay lên, muốn đánh tôi, nhưng khi bàn tay gần chạm đến mặt
tôi, lại thay đổi ý định, cố gắng kìm lực, muốn thu bàn tay lại, nhưng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.