THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 228

“Có. . . có. . . Em thích đọc sách, có thể mở một hiệu sách nhỏ, như thế

ngày nào cũng được đọc sách mà lại còn kiếm được tiền nữa.” Tôi càng nói
càng hưng phấn, “Anh làm việc buôn bán, Hiểu Phỉ đi làm, chúng ta cuối
tuần tụ tập lại, cùng nhau chơi poker, ăn thịt dê nướng, uống bia.” Tôi chỉ
vào người anh ấy, “Anh cũng có tướng đấy, tương lai khẳng định là kẻ có
tiền, không được ghét kẻ nghèo hèn yêu kẻ giàu sang đâu đấy”. Tiểu Ba
cười to, “Được, anh mời khách.”

(poker là trò chơi bằng bài tây… nói về trò này chắc tốn cả ngày ^^.)

Tôi cũng cười rộ lên, có một chút vui vẻ, cũng có một chút an tâm.

Tiểu Ba nhìn đồng hồ, nói: “Anh đưa em về nhà.”

Hai người sóng vai bước ra ngoài, mặc dù gần khuya rồi, nhưng sàn nhảy

lại càng sôi động hơn, tôi hỏi anh: “Cách bố trí ở đây là ý tưởng của anh
à?”. “Ừ.”

Trương Tuấn và bạn gái của cậu ta đang ngồi cạnh nhau, có vẻ đang có

tâm sự, người ta nói năm câu, cậu chỉ đáp lại một câu. Cô ta kéo cánh tay
cậu, vừa nói vừa nhìn sàn nhảy, giống như đang năn nỉ cậu ta lên

Tim tôi chợt đau nhức, nhưng tầm mắt lại không thể dời đi được, thật là

chỉ thích tự ngược đãi mình. Trương Tuấn đột nhiên đứng lên, tim tôi cũng
nhảy dựng, lại lập tức phát hiện ra cậu ta nhìn Tiểu Ba, Tiểu Ba chào hỏi
cậu ta, “Vừa rồi thật sự cảm ơn em.”

Cậu khách khí nói: “Là người của bọn em gây chuyện trước mà, mong

anh Lí và anh Tiểu Ba bỏ qua cho.”

Tiểu Ba ngoắc tay gọi chị quản lý lại đây, cười nói: “Tiền của bàn này tối

nay anh trả.”

Trương Tuấn không từ chối, chỉ nói: “Cảm ơn anh Tiểu Ba.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.