THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 238

doanh ở quán karaoke càng thuận lợi hơn, toàn bộ tiền mừng tuổi của tôi
năm nay đều cống hiến cho sự nghiệp hội họa rồi, có xót xa nhưng cũng
thấy ngọt ngào, xót xa là vì trong túi tiền của mình giờ chẳng còn một xu,
thấy cái gì thích thích thì cũng chỉ có thể nhìn ngắm thèm thuồng, ngọt
ngào là vì nhìn một đống tranh và bút màu vẽ, làm tôi có cảm giác thành
tựu.

Em gái tôi bắt đầu học chơi đàn điện tử, những năm ấy cha mẹ đều muốn

con mình biết một chút nghệ thuật, nhưng ngoài gia đình Trần Kính ra, rất
ít phụ huynh có khả năng cho con mình theo học violon, đàn dương cầm,
mà đa số đều lựa chọn đàn điện tử, thế nên gần như tất cả nữ sinh trong lớp
đều đi tìm giáo viên dạy đàn, ngay cả giáo viên dạy đàn điện tử nghiệp dư
thôi cũng có rất nhiều lời mời dạy thêm.

Cô em tôi cả ngày ở nhà chế tạo tạp âm, nên tôi chuyển hết công cụ hội

họa của mình đến văn phòng Tiểu Ba, bố mẹ thấy tôi cứ vẽ vời hết bức
tranh này đến bức tranh khác, cảm thấy tôi vẫn đang cố gắng học tập, có
chí hướng về con đường thênh thang trước mắt, nên cũng rất yên tâm về
tôi, tiếp tục áp dụng chính sách giáo dục mở cửa.

Tôi thật cao hứng vì cách giáo dục rất khoan dung của họ, làm cho tôi có

thể tự do tự tại vụng trộm kết giao với “thanh niên bất lương” như bọn Ô
Tặc, nhưng, mỗi khi nhìn thấy em gái nhàn hạ không luyện đàn, bị bố phê
bình, thậm chí phạt con bé buổi tối không được xem TV, phải đi luyện đàn,
tôi lại cảm thấy tâm tình phức tạp, giống như hy vọng bố mẹ trách móc
mình, trừng phạt mình một chút.

Haiz, lòng người mà, thật sự quá phức tạp!

Món quà tốt đẹp nhất đầu năm mới

Một ngày nọ, tôi đang cầm bảng vẽ, ngồi trên ban công, quan sát những

thăng trầm của cuộc sống, học bộ dáng của họa sĩ vẽ vật thực, nhìn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.