THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 24

đánh bao cát, đá cầu, không ai muốn ở một nhà với tôi, sau vài lần xấu hổ,
tôi bắt đầu chủ động tự giác cách xa các bạn trong lớp, khi các bạn ấy chơi
đùa một chỗ, tôi lại ngồi một mình ngẩn người ở bồn hoa bên cạnh.

Ở nhà, tôi cô đơn một mình, cái gì cũng nhường em gái. Ở trường học,

tôi cô đơn một mình, cô giáo và các bạn đều không thích tôi. Ở nhà, tôi
thường ngồi một mình trong góc, lặng im nhìn em gái ôm bố vừa cười vừa
nũng nịu; ở trường học, tôi thường đứng từ xa, lặng im nhìn các bạn chơi
nhảy dây, đánh bao cát.

(Trò nhảy dây này các bạn nhỏ thường dùng dây chun vòng kết vào

thành đoạn dài, hoặc loại dây nào đó mềm, đàn hồi, hai bạn đứng giữ hai
đầu, một bạn nhảy. Cũng giống trò nhảy dây ở Việt Nam.)

Ở trên đời này, có rất nhiều loại cảm giác không tốt, nhưng, trong đó cô

đơn chính là cảm giác đáng sợ nhất.

Sau đó, vô tình, trên giá sách của bố tôi thấy một quyển tiểu thuyết võ

hiệp Cổ Long, nhân vật chính là anh hùng tịch mịch cô đơn, bị người đời
vứt bỏ, nó như tiếng sấm đánh trúng vào trái tim nhỏ bé của tôi, tôi phát
hiện giá sách ấy chính là bảo bối. Kể từ đó, tôi lại càng im lặng, lại càng
quái gở, lẩn trốn trong một thế giới tưởng tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.