THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 267

tình của tôi thường bị vây quanh trạng thái trống rỗng.

Một nam sinh đi đến trước mặt tôi, đứng lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn, là Trần Tùng Thanh, trên lưng cậu là chiếc túi sách

vải thô màu xanh quân đội, tay cầm chiếc ô đen đã bạc màu, trầm mặc
đứng đó.

Chúng tôi không phải người yêu, không phải bạn thân, không có chuyện

gì để nói, trầm mặc mãi một lúc vẫn không ai nói gì.

Cậu bỗng nói: “Ngày mai tớ không đến trường học nữa.”

“Tớ biết.”

Dưới chân cậu, vừa đúng là một vũng nước, nước mưa tụ lại thành một

vũng nước nhỏ, cậu liền thuận chân đá nước mưa.

Thật kỳ lạ! Đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi, nhưng cảm

giác tươi mới của cơn mưa nhẹ hôm đó dường như mới xảy ra ngày hôm
qua thôi, thậm chí tôi còn nhớ rất rõ vẻ mặt kiên cường không hề để ý bất
cứ điều gì của cậu, còn nhớ rất rõ hình ảnh đôi giày chơi bóng cũ của cậu
có một vết bẩn và dây giày buộc rất lỏng.

Cậu ấy hỏi: “Cậu ôn tập bài vở thế nào rồi?”

“Không được tốt lắm.”

Cậu liên tục đá nước mưa trên mặt đất, giọt nước mưa bắn tung tóe làm

ướt cả quần cậu, nhưng cậu lại hoàn toàn không để ý.

“Tớ vốn nghĩ thi xong kỳ thi cuối kỳ này mới rời trường, nhưng bố tớ lại

không đồng ý, bố nói tốt nhất nên chuẩn bị trước cuộc thi vào trường kỹ
thuật, tranh thủ thi đỗ vào một ngành có triển vọng, tương lai được một đơn
vị tốt nhận, tiền lương có thể cao hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.