THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 266

vui vẻ cho Trần Tung Thanh, thơ từ ca múa tất cả đều có, cô ấy còn lợi
dụng sức ảnh hưởng của mình, vận động các bạn trong lớp góp tiền mua
cho Trần Tùng Thanh một chiếc bút máy đắt tiền, một quyển nhật kí xinh
đẹp, coi như quà chia tay.

Năm đó tôi không góp tiền mua quà tặng Trần Tùng Thanh, lúc này đây,

lại đem toàn bộ tiền tiêu vặt của mình cúng ra ngoài.

Ở ngoài mặt, Trần Tùng Thanh vẫn trầm mặc tựa như khúc gỗ, nhưng tôi

nghĩ trong lòng cậu cũng có lòng cảm kích đối với Lâm Lam, thời niên
thiếu của cậu đã đến ngày chung kết, nhưng Lâm Lam lại cố gắng hết sức
để dấu chấm tròn của cậu tuy chỉ có lớp màu nhợt nhạt nhưng lại là dấu
chấm đáng nhớ và đẹp nhất.

Tôi ra vẻ hờ hững nhìn tất cả mọi chuyện, nhưng trong lòng lại đang nổi

sóng không yên, cũng không biết là vì Trần Tùng Thanh, hay chỉ là vì cuộc
sống cá nhân, mà một lần nữa tôi lại cảm nhận được sự tàn khốc và bất đắc
dĩ của cuộc sống. Rất nhiều người không thích học, ngày nào cũng hút
thuốc, uống rượu, đánh nhau, trộm tiền bố mẹ để đi chơi, nhuộm tóc, lấy
trò phản nghịch làm tự hào, bố mẹ lại mong con mình học hành đến nơi đến
chốn, nhưng Trần Tùng Thanh đam mê đọc sách, nghiêm túc và cố gắng
hết sức mình, nhiều lần đứng nhất lớp, mà cuộc sống lại cố tình không cho
cậu tiếp tục đọc sách.

Đây là cuộc sống, tựa như vĩnh viễn đều là bạn muốn cái gì, nó sẽ không

cho bạn cái đó.

Ngày Trần Tùng Thanh rời trường học, trời lất phất mưa.

Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn thích trời mưa, khi có mưa, tôi cũng rất ít mang

ô, tôi thích cảm giác bị những giọt nước mưa hắt vào mặt.

Tôi ngồi trên băng ghế đá trong sân trường, ngẩn người nhìn những hạt

mưa nhỏ bé, không thể nói rõ mình đang mất hứng hay cao hứng nữa, tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.