THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 298

Chờ cô ta đi rồi, tôi mới nghĩ thông, cô ta khen tôi chỗ nào chứ? Khen

quần áo thì có.

Tiểu Ba nhìn đồng hồ, nói: “Cũng mười giờ rồi, chúng ta trở về thay

quần áo, anh đưa em về nhà.”

Tôi kinh ngạc, “Tối nay anh thật sự có việc à?”

Anh nói: “Chúng ta chính thức đấu với Tiểu Lục, anh lo cho vũ trường,

muốn về xem một chút, tiện thể dặn Ô Tặc vài điều, bảo anh ấy phải biết
kềm chế.”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Anh có biết Gia Cát Lượng chết như thế nào không?

Mệt mà chết! Có nhiều việc, không làm hết được thì đừng làm, ngay cả Gia
Cát Lượng cũng có điều không chu toàn, huống chi là những người phàm
phu tục tử chúng ta?”

Tiểu Ba cười kéo tôi về.

Tôi thay quần áo xong, nói với anh tôi tự về nhà, không cần anh đưa.

Nhìn thời gian còn sớm, tôi đạp xe về, đến bờ sông, ném chiếc xe vào bụi

cỏ, đi đến dưới cây cầu, ngồi cạnh hòn đá, nghe tiếng dòng nước chảy ào
ào.

Trong bóng đêm, chỉ thỉnh thoảng mới có người đi ngang qua. Tôi yên

lặng giấu mình trong bóng đêm, có cảm giác rất an tâm. Tôi là người thật
dễ suy nghĩ miên man, nhưng ở bên dòng nước, nghe tiếng nước chảy, tôi
lại có thể không suy nghĩ điều gì, thường thường cứ ngồi xuống, tôi liền
quên thời gian, đến khi đột nhiên nhớ ra, thì đã trôi qua nửa ngày rồi. Loại
trạng thái tinh thần như vậy, tôi cảm thấy có điểm giống Phật ngồi thiền,
nhưng tôi không thật sự ngồi xuống làm cái tư thế ấy, nên cũng không biết
có giống thật hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.