THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 297

Ngữ khí của Tiểu Ba rất bình tĩnh, không nghe ra anh đang để tâm điều

gì, chỉ là vài lời trần thuật lạnh nhạt. Tôi đứng thẳng, nắm tay anh, ngửa
đầu hỏi: “Vì sao anh thân cận với em?”

Anh cười nhìn tôi, lấy tay giúp tôi chỉnh lại cây hoa tôi làm nghiêng,

đang muốn nói chuyện, thì có một âm thanh quen thuộc truyền tới từ ngã tư
đường, “Anh Tiểu Ba.”

Tôi nhíu mày, sao ở đâu cũng gặp cô ta thế? Đúng là âm hồn không tiêu

tan!

Cô ta nắm tay Trương Tuấn cao hứng phấn chấn chạy băng qua đường

cái, “Hai người đang nói chuyện gì thế?”

Tiểu Ba mỉm cười nói: “Anh đang hỏi Kì Kì phương pháp học tập.”

Cô ta cười đến run rẩy cả người, cho rằng Tiểu Ba đang nói đùa với

mình.

“Bọn em muốn đi hát, thấy ít người không vui lắm, muốn Trương Tuấn

tìm vài người bạn, anh ấy ngại phiền toái, anh Tiểu Ba đi cùng bọn em
nhé.” Cô ta lại nhìn sang tôi, kinh ngạc nói: “La Kì Kì, tối nay em cũng
xinh lắm, mua váy ở đâu thế?”

Lòng hư vinh của tôi cũng được thỏa mãn vô cùng, không nhịn được

muốn nhìn biểu tình của , nhưng lại chả nhìn thấy rõ cái gì.

Tiểu Ba khách khí nói: “Tối nay anh còn có việc, ngày khác mọi người

cùng nhau chơi.”

Trương Tuấn lập tức nói: “Vậy để ngày khác chúng ta cùng chơi.” Cậu ta

kéo bạn gái đi, bạn gái cậu còn cẩn thận nhắc lại, “Anh Tiểu Ba, lần sau
cùng chơi nhé, em có người chị em muốn giới thiệu cho anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.