THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 301

Một hôm nhà vua, hoàng hậu và công chúa ngự giá đến thành phố gần

đấy. Nhân dân nô nức kéo nhau đến chiêm ngưỡng long nhan. Cô bé Karen
cũng theo người lớn đến xem. Cô trông thấy công chúa bận toàn xatanh
trắng đứng trên bao lơn để cho mọi người dân trông thấy. Dưới chân công
chúa đi đôi giày da dê màu đỏ rất đẹp, khác hẳn đôi giày bà cụ thợ giày
nghèo phúc hậu đã tặng Karen.

Đến ngày Karen chịu lễ thêm sức, bà quý phái may cho cô quần áo đẹp

và dẫn cô đến nhà người thợ giày giỏi nhất thành phố thuê đóng cho cô một
đôi giày. Đến nơi, Karen chìa đôi chân bé nhỏ cho bác thợ giày đo. Cô nhìn
chung quanh thấy trong tủ có một đôi giày đỏ cũng đẹp như đôi giày công
chúa đi hôm trước. Karen reo lên: Đôi giày mới đẹp làm sao! Cháu thích
đôi giày ấy lắm! Bác cho cháu đi thử nếu vừa thì bán cho cháu. Bác thợ
giày đưa cho bé thử và nói:

– Đôi giày này là của con gái vị bá tước đặt, nhưng nhỏ quá đi chật

không vừa nên tôi còn để đây.

– Giày bằng da dê phải không, bà quý phái nói, trông bóng bẩy và đẹp

quá!

– Thưa vâng, bằng da dê đấy ạ.

Đôi giày Karen đi rất vừa nên bà quý phái mua ngay cho em. Nhưng bà

không biết là màu đỏ, vì bà kém mắt; nếu biết màu đỏ, bà đã không để cho
Karen đi vào ngày chịu lễ thêm sức.

Thấy Karen đi giày đỏ vào nhà thờ mọi người lắc đầu. Khi đi qua

ngưỡng cửa tất cả các bức tranh treo trên tường chằm chằm nhìn cô. Karen
không những không ngượng mà còn hãnh diện. Cụ đạo nhắc nhở Karen về
bổn phận của cô gái đến tuổi biết suy nghĩ và bước vào hàng ngũ con chiên.
Đại phong cầm vang lên điệu nhạc thánh ca. Dàn hợp xướng nhi đồng cũng
nổi lên bài hát cầu ngắm nghía đôi giày đỏ đẹp như giày của công chúa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.