THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 303

Người đánh xe ôm vội lấy cô ấn vào xe. Vào xe rồi cô bé vẫn nhảy, đá cả

vào bà già quý phái. Nhưng rồi xe cũng về đến nhà. Chị hầu phòng phải bế
vội cô bé vào, tháo ngay đôi giày quái gở ra, không thì còn nhảy nhót mãi.
Bấy giờ ai chân Karen mới được nghỉ ngơi.

Đôi giày được bỏ vào tủ, khoá chặt lại. Mỗi ngày Karen đến ngắm nghía

hàng chục lần.

Được ít lâu bà già quý phái ốm, cần có người ở bên trong nom chăm sóc.

Đấy là nhiệm vụ của Karen. Cũng vào hôm ấy cô lại nhận được giấy mời đi
dạ hội. Cô đã nghĩ mình phải ở nhà để chăm sóc ân nhân. Nhưng rồi cô lại
nghĩ bà già chẳng còn sống được bao lâu, chăm sóc có ích gì! Thế là Karen
mở tủ lấy giày, đôi giày đỏ vẫn cất đấy từ lâu. Sỏ chân vào giày cô nghĩ đi
dạ hội mang giày này có sai sót gì.

Thế là cô ra đi. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa hai chân đã lại nhảy

nhót, hết đập vào nhau, lại nhảy sang phải, rồi nhảy sang trái. Thấy cô xinh
đẹp, nhảy khéo, người đi đường dừng cả lại xem. Suốt dọc đường từ nhà
nơi đến dạ hội, Karen cứ nhảy nhót như thế đến nỗi mệt lử không còn lê
vào hội trường được nữa. Cô phó mặc cho đôi giày đưa khắp nơi qua các
phố, rồi ra ngoại thành đến các khu rừng xa. Đến đây cô bé lại nhìn thấy
ông lão tàn tật. Ông lão nói:

– Chào cô em xinh đẹp. Cô có đôi giày khiêu vũ kháu quá.

Đến lúc này Karen mới nhận ra lão già tàn tật là một tên phù thủy. Lão

đến không phải xin đánh giày để kiếm tiền mà để phù phép. Cô bé phát
hoảng lên, muốn trút bỏ đôi giày, nhưng không sao lôi ra được. Đôi giày cứ
dính chặt vào chân và bắt cô bé phải cử động liên hồi, không sao ngồi
xuống được.

Cô bé cứ nhảy nhót như thế, băng qua đồng cỏ, ruộng mương, rừng núi,

chẳng được nghỉ ngơi lấy một giây, chẳng kịp lấy lại hơi thở. Hết ngày nọ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.