THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 302

Chiều hôm ấy nghe mọi người xì xào bà quý phái mới biết. Bà bảo cô bé:

– Vào nhà thờ dự lễ, lại đi giày đỏ như thế là ngạo nghễ. Từ nay đã bước

chân đến nhà thờ phải đi giày đen, dù cũ dù rách cũng phải đi.

Chủ nhật sau Karen phải đi chịu lễ ban thánh thế. Nhớ lời bà quý phái

dặn, Karen đã đi giày đen vào. Nhưng nhìn đi nhìn lại đôi giày đỏ, thấy đẹp
hơn, cô bé lại tháo giày đen ra, đi giày đỏ.

Hôm ấy trời đẹp. Muốn tận hưởng ánh nắng ấm áp, bà cụ quý phái dẫn

Karen đi qua các con đường nhỏ rồi mới ra đường cái để đến nhà thờ. Họ
phải đi qua con đường đầy bụi. Một ông cụ già thương binh chống gậy thấy
hai người đi đến. Ông cụ xin bà già quý phái cho đánh giày. Bà già đồng ý,
Karen chìa đôi giày nhỏ nhắn cho ông cụ chải bụi.

– Chà đôi giày khiêu vũ đẹp quá! Khi khiêu vũ cô phải cho giày bám

chặt vào chân kẻo rơi.

Bà quý phái cho ông lão tàn tật một đồng bạc rồi cùng Karen bước vào

nhà thờ. Cả cử toạ trợn to mắt nhìn đôi giày đỏ. Các bức chân dung treo
trên tường cũng dán mắt vào đôi giày. Còn Karen thì cứ mải nhìn đôi giày
quên cả cầu nguyện khi chịu ban lễ thánh thể, cô lơ đãng chỉ nghĩ đến đôi
giày đỏ dưới chân. Cô cứ tưởng chung quanh người ta ghen tị với cô vì đôi
giày đỏ.

Ở nhà thờ ra, bà quý phái lên chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa. Karen cũng

bước lên theo.

Ông già tàn tật lúc này vẫn đang còn đấy. Trông thấy Karen, ông lại tấm t

– Đôi giày khiêu vũ đẹp thật!

Bỗng Karen thấy người như nhấc bổng lên, đôi chân nhún nhảy liên hồi,

muốn ghìm không được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.