THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 320

hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có cậu ở bên, cố gắng vẽ thật đẹp, đôi
khi bất chợt quay đầu lại, đón lấy tầm mắt cậu, tôi vẫn vội vàng lảng tránh,
nhưng không hề sắc bén như ngày xưa.

Chúng tôi đều không nói câu nào, nhưng ngày hôm đó, là lần ở chung lâu

nhất của tôi và Trương Tuấn từ khi biết nhau, cũng là một kỷ niệm nho nhỏ
bình thản và ấm áp nhất

Vì vậy, nhiều năm sau, tôi đã rất cố gắng muốn miêu tả lại khung cảnh

năm đó. Khi ánh hoàng hôn len lỏi vào lớp học, ánh sáng nhu hòa ấm áp
chiếu vào, một cô gái xinh đẹp ngồi trên bàn học, vui vẻ ca hát, một cô gái
và một cậu thiếu niên đứng trước bảng tin, khi thì đứng lên, khi thì khom
người, cẩn thận tô vẽ, một thiếu niên anh tuấn đứng dựa vào tường, chăm
chú nhìn họ. Đáng tiếc, dù tôi có vẽ thế nào, cũng không thể vẽ ra hình ảnh
đã lưu giữ trong trí nhớ.

~~~~~~

Tâm lý sợ hãi giáo viên

Cô giáo chủ nhiệm lớp mới của tôi, cô Ngô, cực kỳ nhiệt tình, cực kỳ tốt

với tôi, lần đầu tiên tôi gặp được giáo viên nhiệt tình đến vậy.

Sau khi tan học, cô cố ý bảo tôi đến văn phòng cô, cho tôi sách tham

khảo, dùng bút đánh dấu những ví dụ mẫu, mỗi lần dạy hết tiết, cô lại đến
chỗ bàn tôi hỏi han, tiết này cô dạy có dễ hiểu không, thậm chí khi trời mưa
gió, cô còn nhắc nhở tôi chú ý mặt quần áo.

Nhưng cô ấy không hề biết tôi có rào cản tâm lý với giáo viên, tôi đã

quen duy trì khoảng cách với các giáo viên rồi, trên thế giới này, ngoài cô
giáo Cao ra, không một giáo viên nào có thể đến gần tôi. Nếu cô ấy giống
cô Từng Hồng, ít nhất tôi còn có thể làm một học sinh bình thường, nhưng
cô ấy nhiệt tình, cô ấy thiên vị khiến tôi cảm thấy sợ hãi, cô càng nhiệt tình,
tôi càng lạnh lùng, cô càng muốn tiếp cận tôi, tôi càng muốn trốn tránh cô.