THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 333

Tôi cắn răng không nói, anh Lí cười khổ nói: “Nếu cô bé kêu rên vì đau

đớn, thì cũng sẽ không đánh nhau với người ta như vậy, chúng mình có một
đống người, thật sự muốn “sửa chữa” ai, thì cần gì cô bé phải ra tay?”

Nữ bác sĩ nổi giận, hung hăng liếc anh Lí một cái: “Cái người vô liêm sỉ

như cậu mới dạy dỗ người ta thành như vậy, cô bé dù có chuyện gì cũng
vẫn có bố mẹ, có thầy cô giáo, có cảnh sát, sao lại phải đánh nhau?”

Anh Lí cười gượng hai tiếng, lại không dám nhiều lời.

Xử lý xong miệng vết thương, anh Lí và Tiểu Ba đưa tôi ra ngoài, Ô Tặc

chạy lại nói: “Đối phương không xảy ra chuyện gì lớn, một đứa bị đâm vào
tay, một đứa bị thương ở đầu.” Ô Tặc búng tay lên trán tôi, “Hôm nay em
uống nhầm thuốc hả? Tiểu Ba, phải quản giáo cô bé cho tốt vào, sao tính
cách lại thành thế này? Anh vừa hỏi người ta xong, người ta nói mấy chị
em đang ăn cơm với nhau, Kì Kì đột nhiên chạy người.”

Anh Lí dặn dò: “Tiền thuốc men, chúng ta trả, em bảo người đi mua chút

thực phẩm dinh dưỡng, như vậy cũng tiện làm hòa…”

Tôi lập tức nói: “Không được, cô ta xứng đáng! Tại sao phải trả tiền

thuốc men cho cô ta chứ?”

Anh Lí vội nói: “Được, được, được! Không trả, không trả!” Sau đó lại

vụng trộm đưa mắt nhìn Ô Tặc.

Một thủ hạ của anh Lí nói: “Mọi người đều coi trọng mặt mũi, người

đánh nhau là bạn gái Trương Tuấn, chỉ sợ thù này không dễ hóa giải.”

Đang nói, thì nhìn thấy Trương Tuấn và mấy anh bạn rất to khỏe của cậu

tiến vào, bạn gái Trương Tuấn cũng không biết chui ra từ đâu, nhào vào
lòng Trương Tuấn, nũng nịu: “Trương Tuấn, cô ta vô duyên vô cớ đánh em,
hai cô bạn của em cũng bị đánh phải nằm trong bệnh viện, chuyện này nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.