xằng bậy cùng bọn chúng, đại khái bọn chúng xuất phát từ toan tính trả thù,
nên mới liên hợp lại, hung hăng giáo dục một Cát Hiểu Phỉ “kiêu ngạo vô
lễ”.
Bởi vì bố mẹ Hiểu Phỉ từ chối ra tòa buộc tội, kiên quyết không thừa
nhận có sự việc ấy, nhà bốn thằng con trai kia cũng dùng vô số tiền bạc
khơi thông quan hệ, cuối cùng, bốn thằng ấy đều không phải gánh vác trách
nhiệm hình sự, nhưng trường học vì muốn giữ uy tín với phụ huynh và học
sinh, vẫn có phản ứng riêng. Trường trung học Thực Nghiệm tống cổ hai
nam sinh, ngoài ra hai thằng học trung học cơ sở cũng bị tống cổ khỏi
trường, không chỉ có vậy, các trường trung học khác, gồm cả trường kỹ
thuật, cũng tuyên bố không bao giờ nhận bốn thằng ấy.
Cuộc đời Hiểu Phỉ bị bọn chúng hủy hoại, cuộc đời bọn chúng cũng vì
Hiểu Phỉ mà bị hủy hoại. Bố mẹ Hiểu Phỉ ra khỏi nhà, đầu cũng không dám
ngẩng lên, mà bố mẹ bọn chúng cũng bởi vì có thằng con phạm tội cưỡng
dâm, thoáng chốc đã già đi, nghe nói trong đó có một bà mẹ bị bệnh tim tái
phát, suýt chết.
Trong một đoạn thời gian, tôi vô cùng hận bọn chúng, nhưng sau đó tôi
lại nghe nói, một nam sinh trong số chúng học trường trung học Thực
Nghiệm bị bố dùng dây lưng quật, đánh đến dứt cả ba chiếc thắt lưng da
trâu, phải đưa vào bệnh viện chữa trị, vết thương còn chưa lành, hắn đã
lặng lẽ rời khỏi thành phố này, gia nhập quân đội Tây Tạng. Không lâu sau
đó, bố mẹ hắn ly dị.
Tiểu Ba nói với tôi: “Bọn chúng đều đã vì lỗi lầm của mình mà phải bồi
thường khi còn sống, thậm chí bố mẹ chúng cũng phải bồi thường khi còn
sống.”
Tôi biết anh ấy nói thật, nhưng, tôi vẫn căm hận bọn chúng.