THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 355

cánh cửa tình bạn dẫn đến trái tim mình, tôi từ chối đón nhận ý tốt của cô
ấy.

Nhưng cô ấy vẫn làm những điều không cần thiết, vẫn không ngừng tiếp

cận tôi, dù tôi có lãnh đạm thế nào cô ấy cũng không để ý. Đôn đốc tôi làm
bài tập, đôn đốc tôi nghe giáo viên giảng bài, đôn đốc tôi học tập chăm chỉ,
chủ động tìm tôi chơi cùng, tất cả những buổi tụ tập bè bạn, dù lớn hay nhỏ,
chỉ cần cô ấy tham gia, thì nhất định sẽ kéo tôi theo. Cô ấy làm tôi nghĩ đến
nữ tu sĩ của Thiên Chúa giáo, đang nỗ lực cứu vớt con người sắp đi theo
đám ma quỷ là tôi.

Tôi bất đắc dĩ bị cô ấy kéo theo vào đám bạn, trong đám đó có bạn lớp

trưởng – Lí Sam đại nhân, có bạn nhà thơ Tống Thần, có bạn sắc mặt tái
nhợt, thân thể suy yếu Ngụy Vĩ, vì cậu đứng hàng thứ ba, nên chúng tôi gọi
cậu là Lão Tam, còn có đại biểu môn tiếng Anh ở trường Vương Hào.

Quan Hà nỗ lực làm cho cuộc sống của tôi trở nên muôn màu muôn vẻ,

tôi nỗ lực lạnh lùng thờ ơ.

Tống Thần đã sớm thấy không vừa mắt với tôi, rất khó chịu trước cái vẻ

nghiêm túc, chẳng nói chẳng cười của tôi, cậu ta hỏi tôi: “Sao cậu không
cười? Cậu nhìn những người phụ nữ vất vả trong xã hội cũ ấy, cậu có biết
là ‘Cười một tiếng, trẻ mười năm’ không?”

Tôi nói với cậu: “Biết vì sao ‘Cười một tiếng, trẻ mười năm’ chứ? Bởi vì

cười nhiều hơn, sẽ dễ tạo ra nếp nhăn, dễ lão hóa, đến khi người ta hỏi tuổi
thật của cậu, sẽ bị sốc, wow, hóa ra bạn trẻ như vậy ư.”

Tống Thần không nói gì, mặc dù cậu ta có tài hoa, nhưng xét về mảng tư

duy logic nói phét, thì cậu ta có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp tôi.

Tuy cậu ta không thích tôi lắm, nhưng Quan Hà quý tôi, nên cậu cũng chỉ

có thể nhường tôi mấy phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.