phải nhìn trước nhìn sau mấy lượt, Quan Hà bị bao nhiêu rào cản tâm lý, tôi
không thể tưởng tượng được.
Dường như rất nhiều năm rồi, Quan Hà không thổ lộ nỗi lòng, nên một
khi mở ra, sẽ không thể dễ dàng dừng lại: “Bố tớ họ Hạ, vì bố thích hoa
sen, nên đặt tên tớ là Hạ Hà, (Hà là hoa sen) hy vọng con gái mình lớn lên
sẽ xinh đẹp động lòng người như bông hoa sen, phẩm chất cũng cao thượng
như bông hoa sen. Sau khi bố mất, vì mẹ tớ không có việc làm, muốn nuôi
sống tớ, cho tớ một môi trường giáo dục tốt, nên mẹ đã gả cho bố dượng
bây giờ, họ Hạ của tớ sửa thành họ Quan.”
“Bố dượng bây giờ có tốt với cậu không?”
Quan Hà thờ ơ nói: “Ông ấy không ngược đãi tớ. Ông ấy hơn mẹ tớ
nhiều tuổi, vợ trước đã qua đời, có một con trai, hai con gái, chỉ cần tớ nghe
lời một chút, chịu khó một chút, ông ấy sẽ không làm gì khiến tớ khó xử,
chỉ là mấy người anh chị không dễ ở chung lắm, có điều mấy năm nay tớ
cũng quen rồi.”
Tôi bắt đầu hiểu sự trưởng thành và hiểu biết của Quan Hà từ đâu mà
đến, ẩn nhẫn khép mình từ đâu mà đến, phong độ hoàn mĩ, ứng xử lịch sự
từ đâu mà đến, đơn giản là cô ấy không có nhà, cô ấy luôn luôn ăn nhờ ở
đậu, mẹ cô ấy hầu hạ một ông già để chi trả tiền ăn học cho cô ấy, vì thế,
khi những đứa trẻ khác còn đang hồn nhiên nũng nịu với bố, cô ấy đã phải
học cách lấy lòng bố dượng, lấy lòng các anh các chị.
Quan Hà mỉm cười: “Các bạn học nhìn bộ dáng của tớ, đều nghĩ gia đình
tớ rất khá giả, thật ra, họ không biết, từ nhỏ tớ đã làm rất nhiều việc, tớ làm
bánh sủi cảo, giặt quần áo, quét dọn vệ sinh, rất nhiều quần áo chị tớ không
cần nữa, mẹ dùng bàn tay khéo léo của mình, dùng máy may sửa lại cho tớ,
chiếc quần chiếc áo đó trở nên xinh đẹp hơn, thực ra tớ chỉ có vài bộ quần
áo là của chính mình.”