THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 37

Trước khi đi ngủ, mẹ nhẹ nhàng nói: “Dù nguyên nhân là gì đi nữa thì

con chống đối cô giáo cũng là chuyện không đúng, ngày mai khi đến
trường, con hãy nói lời xin lỗi cô Triệu đi, còn nữa, chiếc bút máy này là bố
con đi Bắc Kinh mua về, bây giờ tặng nó cho con, về sau muốn cái gì thì cứ
nói với bố mẹ.”

Tôi biết cô Triệu nói với bố mẹ là tôi trộm bút máy, nhưng mẹ không bận

tâm đến tự tôn của tôi, không hỏi tôi một câu, tôi cũng lười nhiều lời, chỉ
kéo chăn nằm xuống, mẹ còn muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng em gái lại
gọi to từ trong nhà vệ sinh “Mẹ”, thế là mẹ lập tức đứng dậy, đặt bút máy
lên bàn học rồi vội vàng đi ra ngoài.

Tôi nghe thấy tiếng cười truyền đến từ nhà vệ sinh, dùng chăn che kín

đầu, ban ngày bị cô Triệu nhục mạ, ra sức đẩy đẩy đánh đánh, tôi không hề
khóc, nhưng lúc này không biết vì sao, nước mắt tôi lại tuôn ra ào ào. Nếu
ông ngoại ở đây, ông có thể đau lòng vì tôi không, có thể nói lời khẳng định
với cô Triệu “Kì Kì tuyệt đối không trộm đồ của người khác” không, có
phải tôi có thể khóc trong lòng ông không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.