THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 35

trong mắt bố mẹ ở đó tụ tập toàn những “Tên côn đồ”, những “Du côn”
trong miệng thầy cô, và “Xã hội đen” trong miệng các bạn học sinh, trước
đây, tôi luôn tránh xa nơi đó, nhưng hôm nay, tựa như lá gan của tôi vô
cùng lớn, tôi muốn tới tìm hiểu một chút.

Tôi chọn một quán game lớn nhất rồi đi vào, bên trong có mùi kh thuốc

dày đặc, rất nhiều nam sinh đang ngồi trước máy chơi game, chơi đến khí
thế ngất trời, phần lớn là học sinh từ cấp hai đến cấp ba, cá biệt còn có học
sinh tiểu học. Bọn họ đều rất chuyên chú, khi nhìn thấy nữ sinh như tôi đi
vào quán game, tuy họ thấy kỳ lạ, nhưng cũng chỉ ngẩng đầu liếc mắt một
cái, rồi lại chuyên tâm vào trò chơi của mình.

Chỉ trong nháy mắt, tôi liền thích nơi chướng khí mù mịt này, bởi vì ở

đây, không ai nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

Mười mấy năm trước, những trò chơi điện tử còn rất đơn giản, không có

gì ngoài bắn máy bay, vào mê cung, giết quái vật và mấy trò chơi người
máy đơn giản khác, tôi đứng cạnh nhìn nửa ngày, nhìn mãi mà vẫn không
hiểu tại sao nam sinh lại thích mấy trò chơi cầm súng đi giết người như thế,
cảm thấy thực nhàm chán, lại nghe thấy bên trong có tiếng hoan hô, tôi liền
đi đến khoảng sân bên trong phòng.

Trong khoảng sân rộng rãi chỉ có hai bàn bi-a. Một bàn có nhiều người

đứng quanh, những người đó đứng xem với vẻ khẩn trương kích động, sau
này tôi mới biết đó là họ đang đánh bạc. Bàn còn lại chỉ có hai người chơi
bi-a và một người xem.

Để thu hút khách, bàn bi-a ở những quán khác đều đặt trước cửa, vậy mà

quán này lại giấu mãi bên trong, lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ đứng
xem ở bàn bi-a ít người. Có một người chơi cúi người xuống, vừa ngắm bi
vào lỗ, vừa cười nói với người đứng xem bên cạnh “Kinh doanh tốt quá
nhỉ, còn được bạn nhỏ học tiểu học lưng đeo cặp sách ghé thăm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.