THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 429

Mẹ tôi cười nói: “Vậy thì tốt, đi, chúng ta đi gọi điện thoại cho bố con.”

“Con không muốn ra ngoài ăn cơm đâu, nếu bố mẹ thấy mừng thì làm

một vài món ăn ngon là được rồi, con còn muốn đi tìm bạn.” Đang nói, tôi
nhìn thấy Quan Hà và mẹ cô ấy chen lấn trong đám người, lập tức gọi to:
“Quan Hà, Quan Hà.”

Quan Hà dắt mẹ cô ấy chen ra ngoài tới chỗ tôi, nhưng bây giờ quá đông

người, tôi liền kéo mẹ đến chỗ đó, mẹ Quan Hà rất nhỏ bé, gầy yếu, có vẻ
hơi già, nhưng ngũ quan vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ bà rất xinh đẹp, bà
trách mắng Quan Hà, “Đã bảo con đến sớm một chút mà không nghe, xem
đi, bây giờ chen lấn mãi cũng không nhích được một gót chân.”

Tôi cười nói: “Thành tích của Quan Hà mà cô còn lo lắng ạ? Cháu vừa

nhìn rồi, bạn ấy đứng thứ mười lăm, trúng vào trường Nhất Trung.”

Mẹ tôi vừa nghe, ngưỡng mộ có phải thật hay không, rất nhiệt tình nói

chuyện với mẹ Quan Hà, nhưng mẹ Quan Hà lại không hài lòng lắm, cảm
thấy thành tích của Quan Hà vẫn chưa đủ tốt.

Mẹ tôi lập tức nói cho mẹ Quan Hà mấy tin tức vừa nghe được khi chen

lấn, “Năm nay kết quả thi của trường trung học cơ sở Nhất Trung không tốt
lắm, nghe nói xét về tổng thành tích của các trường trọng điểm thì trường
Nhất Trung đứng cuối, những học sinh trúng tuyển ở top 10, không có một
cái tên Nhất Trung nào. Vừa rồi các phụ huynh nói đây là lứa học sinh thi
với thành tích kém nhất của trường Nhất Trung từ trước đến giờ, cũng
không biết giáo viên của họ dạy bảo thế nào.”

Mẹ Quan Hà lập tức phụ họa, “Đúng vậy, học sinh ngoan cũng bị họ làm

hư đi…”

Quan Hà le lưỡi nhìn tôi, cười hỏi: “Còn cậu?”

“Miễn cưỡng chen chân vào cửa trường Nhất Trung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.