THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 439

chúng ta cắt đứt đi!”

Tôi nghi rằng tai mình nghe nhầm, kinh ngạc nhìn anh, anh mỉm cười

nói: “Chúng ta cắt đứt quan hệ, sau này không là bạn bè nữa, không đi tìm
nhau nữa.”

Ánh hoàng hôn màu đỏ tỏa ra bốn phía, trong không khí có mùi hoa ngọt

ngào, nụ cười của anh rất bình tĩnh, rất ôn hòa, tất cả đều giống những buổi
chạng vạng ngày hè chúng tôi từng đi qua, tôi cười đánh anh ấy một cái:

“Thần kinh!”

Anh cười giang hai tay: “Có muốn một cái ôm cuối cùng không?”

Tôi cười nói: “Thì ra anh chỉ lấy cớ thôi, muốn lợi dụng em chứ gì?

Không cho anh ôm đấy!”

Anh ấy không cho tôi từ chối, mạnh mẽ ôm tôi vào trong ngựciết chặt,

tôi cười cũng ôm anh, yên lặng nói trong lòng: “Tất cả sẽ qua thôi, tất cả sẽ
tốt hơn.”

Thật lâu thật lâu sau, anh buông tôi ra, cười tủm tỉm nói: “Anh đưa em về

nhà.”

Tôi cười cho anh ấy một quả đấm: “Lần sau lấy cái cớ nào đấy hợp lý

một chút.”

Hai người hi hi ha ha bước đi, cũng tựa như trước đây vậy, khi chỉ còn

cách nhà tôi một đoạn, anh liền đứng lại, tôi vẫy tay với anh: “Ngày mai em
tới tìm anh.”

Anh đứng dưới ánh hoàng hôn, nhìn tôi, yên tĩnh cười.

Tôi chạy nhanh về phía trước, đến đoạn rẽ, tôi lại quay đầu vẫy vẫy tay,

không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ nhìn thấy ánh chiều đỏ hồng trải khắp bầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.