THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 441

chờ.

Trời dần tối, thấy một chiếc xe máy quen thuộc chạy đến, tôi lập tức chạy

tới, có người kéo tôi lại, tôi hét to: “Hứa Tiểu Ba, anh phải nói rõ ràng, em
làm gì có lỗi với anh chứ?”

Tiểu Ba không quay đầu lại, đưa xe máy cho đàn em, đầu vẫn đội mũ bảo

hiểm, đi vào phòng khiêu vũ.

Dưới ánh đèn nê ông lóe sáng, tôi rốt cuộc cũng không nén nhịn được

nữa, nước mắt bắt đầu ào ào tuôn rơi.

Xe anh Lí dừng bên cạnh, anh hạ cửa xe xuống, ra lệnh cho những người

đang ngăn cản tôi: “Bọn mày đi chỗ khác đi.”

Hai mắt tôi ướt đẫm nước mắt, mơ hồ nhìn anh ấy, anh ấy nói: “Kì Kì,

sau này em đừng đến tìm bọn anh nữa, tính cách của Tiểu Ba em cũng rất
hiểu, một khi nó đã hạ quyết tâm, thì đến chín đầu trâu cũng không kéo lại
được, sau này bất kể quán nào của bọn anh cũng không cho phép em bước
vào, tất cả các anh em đều đã được lệnh.”

Anh Lí bắt đầu đóng cửa xe, cử chỉ bảo lái xe lái đi, tôi khóc lớn hỏi: “Vì

sao?”

“Kì Kì, em và bọn anh không phải người đi trên một con đường, em có

con đường mà mình phải đi.”

Cửa xe đóng lại, xe của anh Lí cũng chạy đi.

Tôi càng không ngừng khóc, tôi và các anh không phải người trên cùng

một con đường ư? Vậy tôi đây đang đi cùng đường với ai chứ? Bảy tuổi tôi
chuyển đến thành phố này, chín tuổi quen biết các anh, bây giờ đã là sáu
năm trôi qua rồi, gần như mọi nơi ở thành phố này Tiểu Ba đều đạp xe lai
tôi đi qua, gần như tất cả kỷ niệm ở thành phố này đều có liên quan đến các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.