THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 443

Nhớ tới những chuyện đó, làm cho tôi có cảm giác xa xôi không chân

thật, tuy nhiên, chỉ mới một năm thôi, vì sao chỉ ngắn ngủi một năm, mà
toàn bộ thế giới đã thay đổi?

Nghĩ tới còn phải trải qua ba năm trung học phổ thông, tôi đột nhiên cảm

thấy mệt mỏi rã rời, tôi bắt đầu hiểu được quyết định đi học Trung Chuyên
của Lâm Lam, chính là mệt mỏi, không còn sức lực chống đỡ, cho nên
muốn học xong thật nhanh, tạo ra một kết quả cho bản thân mình.

Tôi ngồi bên bờ sông một ngày lại một ngày, hút một bao lại một bao

thuốc, và cũng thầm đưa ra quyết định.

Buổi tối, ăn cơm xong, tôi nói với bố mẹ: “Bố mẹ đừng ra ngoài khiêu vũ

vội, chờ con rửa bát xong, con muốn nói một chuyện với bố mẹ.”

Tôi nói nghiêm túc làm bố mẹ cũng nghiêm túc theo, họ đều ngồi trên

sofa, hơi lo lắng hỏi: “Chuyện gì thế? Con nói thẳng đi, bát đũa cứ để trong
bếp đã.”

Tôi nói: “Con không muốn học trung học phổ thông.”

Sắc mặt của bố lập tức thay đổi, mẹ giữ lấy cánh tay bố, ám chỉ bố đừng

vội vàng, nhìn tôi hỏi: “Vì sao?

“Không vì sao hết, con chỉ không muốn học nữa, con muốn đi làm sớm

một chút, con có thể thi vào trường kỹ thuật, con khẳng định có thể thi
được, hai năm sau sẽ đi làm.”

Sắc mặt bố xanh mét: “Tuy nhà chúng ta không giàu có, nhưng cũng

không đến nỗi phải trông cậy vào con đi kiếm tiền để nuôi gia đình, dù con
có muốn học hay không cũng phải học trung học phổ thông.”

Tôi nhàn nhạt nói: “Bố mẹ cứng rắn muốn con đi học tiếp, con cũng chỉ

có thể tiếp tục học, vì bố mẹ vẫn là bố mẹ của con, con là con gái, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.