THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 442

anh, giờ các anh hãy nói cho em biết, em và các anh không phải người đi
trên cùng một con đường!

Tôi không đi tìm Tiểu Ba nữa, bởi vì tôi biết, anh nói cắt đứt chính là cắt

đứt, cho dù tôi có khóc lóc đến chết trước mặt anh, anh cũng không liếc
mắt nhìn tôi lấy một cái, cũng giống như khi ở bên hồ sen năm đó, anh
ngâm nga bài tiếng Anh, mặc kệ tôi làm ầm ĩ thế nào, anh nói không để ý
tới tôi, thì tuyệt đối sẽ không để ý tới tôi.

Sau khi cắt đứt với Tiểu Ba, tôi đột nhiên người không có bạn bè, không

có chỗ dừng chân.

Em gái ngày nào cũng ở nhà chơi đàn điện tử, tôi không thích nó cứ làm

ầm ĩ như vậy, nó chê tôi ở nhà làm phiền đến nó, tôi bảo nó đóng cửa vào
mà luyện đàn, nó không kiên nhẫn nói: “Mùa hè nóng thế này, đóng cửa
vào không phải là vừa buồn vừa nóng chết sao? Sao chị không ra ngoài tìm
bạn mà chơi?”

Hóa ra, tôi thường không ở nhà, người trong nhà này cũng không quen

với sự tồn tại của tôi, tôi chỉ có thể đi giày vào và bước ra khỏi cửa.

Tôi dùng tiền tiêu vặt, mua một bao thuốc lá loại rẻ tiền, ngồi ở bờ sông

hút.

Nước sông vẫn giống như trước đây, nhưng tất cả đều đã thay đổi rồi.

Ngày hè yên tĩnh đến khốc liệt, tôi ngồi dưới ánh mặt trời chói chang,

chậm rãi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, nhớ về một năm
trước, tôi còn nằm dài trên sofa với Hiểu Phỉ, tâm tình chuyện tương lai,
tranh luận xem trường đại học Thanh Hoa tốt, hay đại học Bắc Kinh tốt; tôi
còn đi cùng Tiểu Ba đến hồ sen học tiếng Anh vào mỗi sáng sớm, cùng ôn
tập bài vở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.