Vừa đúng giờ ra chơi, đám học sinh ùa ra khỏi cửa lớp như thủy triều,
khắp nơi đều là tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, sân trường vốn yên tĩnh mà
trong phút chốc tựa như đã thay đổi một thế giới.
Trong rừng cây, có mấy nam sinh đang lén hút thuốc lá, ở một góc hành
lang, có một nam sinh và một nữ sinh đang nắm tay nhau nói chuyện.
La Kì Kì mím môi mỉm cười, mười mấy năm trước, cô cũng giống
những học sinh này.
Sau khi cười xong, lại không nhịn được thở dài, thời gian trôi qua thật
nhanh!
Có mấy cô gái đang cầm que kem, vừa đi vừa tranh cãi, cô gái xinh đẹp
nhất hiển nhiên là người có thế lực nhất, mấy cô gái còn lại toàn giúp đỡ cô
gái ấy. Khi đi qua chỗ La Kì Kì, mấy cô gái tò mò nhìn cô mấy lần, đột
nhiên La Kì Kì rất muốn nói với họ rằng, chớ quấy rầy, hãy đối tốt với
nhau, thời gian các em có được ngắn hơn rất nhiều thời gian các em muốn.
Mười phút sau, chuông vào học vang lên, tất cả học sinh lại chạy về lớp
học như cơn thủy triều, tất cả tiếng ồn ào cũng biến mất.
Chỉ có gió thổi bên rừng bạch dương, phát ra âm thanh xào xạc.
Bàn đánh bóng phía trước trống không, nhưng dường như cô lại nhìn
thấy một cô gái mặc áo khoác đỏ đứng giữa bàn đánh bóng ấy, đội chiếc
mũ len màu trắng, chóp mũi bị lạnh đã đỏ cả lên.
Khi cô vẫn còn học ở ngôi trường này, tại sao không nghĩ tới, có một
ngày, mình sẽ dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm, đưa mắt nhìn sân trường
này.
La Kì Kì nhìn đồng hồ, đã bảy giờ rồi.