THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 472

đêm, trước đây tôi toàn đạp xe về nhà theo đường ấy, bây giờ tôi bắt đầu đi
đường gần hơn, cũng không đi xe đạp như trước.

Cả đoạn đường đều là đường nhỏ, một bên là nhà dân, một bên là rừng

cây, vô cùng hoang vắng, bây giờ đã hơn mười giờ tối rồi, trên đường gần
như chỉ có tôi.

Tôi vừa đi, vừa ngửa đầu nhìn sao trên trời, trong đầu vẫn đang nghĩ đi

nghĩ lại bài tập vật lý hôm nay, đáp án đã biết rồi nên tôi chỉ suy nghĩ để
hiểu rõ hơn cách giải bài ấy, và cũng thầm ôn tập lại những kiến thức, đây
là việc tôi nghĩ khi ở một mình.

Hơn hai mươi phút đi bộ về nhà, cũng đủ để tôi nghiên cứu rõ ràng toàn

bộ một phương pháp làm bài. Tuy Thẩm Viễn Triết là chàng bạch mã
hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ sinh, được cậu ấy đưa về nhà cũng là một
vinh hạnh, nhưng từ ngày tôi quyết định theo học trung học phổ thông, mục
tiêu duy nhất của tôi chính là thi vào trường đại học.

Gần đến cửa nhà, lại bỗng cảm thấy đằng sau có người, tôi nhanh chóng

quay đầu, không thấy gì. Tôi lắc đầu, dù Mã Lực muốn gọi người, cũng cần
chút thời gian chứ.

Về đến nhà, tôi ăn táo trước, sau đó lại ép mình ăn hai quả hạch đào ghét

ăn nhất, ai bảo ăn nó tốt cho trí nhớ chứ? Thân thể là cách mạng tư bản, đầu
óc yếu kém không có trí tuệ, thì cũng không cần bàn đến chuyện học tập.

Rửa mặt xong, vừa ngâm chân vừa cầm quyển sách tiếng Anh học thuộc

từ vựng, chỉ khoảng mười phút, không lâu, nhưng chỉ cần kiên trì, cho dù
mỗi ngày học hai từ mới, một năm trôi qua cũng học được hơn sáu trăm từ.

Sau khi ngâm chân, tôi lên giường đi ngủ.

Chuyện về Mã Lực căn bản không đáng phải suy nghĩ. Thực ra, tôi còn

mong cậu ta thật sự đi kiếm được vài tên lưu manh, làm cho chuyện về tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.