THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 487

Trong lúc nghiêng người, Tống Bằng đá Trương Tuấn, Trương Tuấn

tránh đi, cũng mượn cơ hội nghiêng người vồ lấy Tống Bằng, đẩy ngã cậu
ta, Tống Bằng liều mạng giãy giụa, Trương Tuấn lại không cứng rắn đè cậu
ta, để mặt cậu ta “hôn” đất, mà lập tức lùi lại, để Tống Bằng đứng lên.
Tống Bằng càng căm tức, hô to một tiếng, muốn nhảy lên đánh trả.

Thầy huấn luyện bắt được hai tay cậu ta, “Nếu đây là ở trên chiến trường,

thì em đã mất mạng rồi.”

Sắc mặt Tống Bằng hết đỏ lại trắng, khí thế trên người dần dần dịu

xuống. Thầy huấn luyện buông lỏng tay cậu ta ra, đại khái chỉ là xúc động
bồng bột của thiếu niên, nên cậu ta cũng không nói gì, im lặng đi sang một
bên.

Sắc mặt Tống Bằng rất khó coi, nhưng xem ra cũng không để anh cả của

mình mất mặt, thua chính là thua, nhìn về phía Trương Tuấn ném ra một
câu “Về sau cậu là chủ”, bước trở về lớp, thành thành thật thật ngồi xuống.

Hồi lớp 3, tôi chỉ biết Trương Tuấn biết đánh nhau, nhưng đây là lần đầu

tiên tận mắt nhìn thấy, không biết nên đánh giá thế nào nữa, chỉ có thể nói
cậu ta đúng là không uổng đã chơi bời bên ngoài, dù sao Tống Bằng cũng ỷ
vào mặt mũi anh cả Tống Kiệt và ỷ vào tiền của mình, thua bởi Trương
Tuấn là đương nhiên.

Lúc này hai người ngang nhiên đối đầu đã có kết quả, làm cho Trương

Tuấn tạo ra quyền uy tuyệt đối trước mặt con trai lớp 10-4, từ giờ trở đi, dù
là học sinh trường khác hay học sinh trường Nhất Trung đều phục cậu.
Cách Thẩm Viễn Triết chọn dùng, không mạo hiểm như Trương Tuấn, và
cũng không có hiệu quả ngay lập tức như vậy, phải đến khi gần kết thúc
năm lớp 10, cậu ấy mới dần dần khiến tất cả con trai đều coi trọng cách xử
sự của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.