Ngày phát đồng phục ấy, khí áp trong lớp tôi cực kỳ thấp, Đồng Vân
Châu tức giận đến mức ném bộ đồng phục xuống gót chân giẫm đạp điên
cuồng.
Chắc rằng nhà trường cũng tự biết, xưởng may của một lãnh đạo nào đó
trong trường may bộ đồng phục này không ra đâu với đâu, nên không yêu
cầu chúng tôi phải mặc nó cả tuần, ngoài các hoạt động tập thể ra, thì bình
thường chỉ phải mặc nó vào buổi chào cờ thứ hai đầu tuần.
Tuy nhiên, cho dù mỗi tuần chỉ mặc một ngày, đám học sinh cũng không
thể chịu đựng được, rất nhanh sau đó mọi người đã lên kế hoạch tác chiến.
Vào ngày thứ hai, mọi người vẫn mặc quần áo bình thường, mang theo một
chiếc túi ni lông đựng đồng phục, đến khi gần chào cờ mới kéo nhau đi
thay đồng phục, chào cờ xong, tất cả lại lục tục ra phòng vệ sinh thay quần
áo. Dù là nam hay nữ, gần như ai cũng tiến hành theo phương án này, ngoại
lệ duy nhất có lẽ chính là tôi, tôi chẳng những mặc nó vào ngày thứ hai, mà
cả thứ ba, thứ tư… đều mặc.
Mỗi ngày tôi đều mặc đồng phục lúc ẩn lúc hiện trước mặt đám học sinh
không mặc đồng phục trong trường, và chính vì vậy họ cùng nhất trí tán
đồng quan điểm đánh giá tôi: quá xấu xí!
Bộ đồng phục xấu như vậy, có mặc bẩn thỉu rách nát thế nào cũng không
thấy đau lòng, ngay cả một cái khăn lau bàn lau ghế cũng được miễn, bàn
mà dính bẩn, chỉ cần túm ngay cái tay áo mà lau lau đại khái là xong; đi đi
lại lại trên sân trường mệt quá, muốn đọc sách, có thể ngồi xuống tùy nơi
tùy chỗ; cái ghế có bẩn cũng chẳng sợ, không cần phải đeo găng tay bảo vệ
tay áo, lo sợ cái bàn bẩn làm xấu cả bộ quần áo xinh đẹp của mình, quả
thực vô cùng tiện lợi, bảo vệ môi trường, kinh tế, tiết kiệm…
Đương nhiên, xét đến cùng là tôi rất lười, lười mang hai bộ quần áo đổi
đến đổi đi, lười sửa sang vẻ bề ngoài của mình trước khi ra khỏi nhà, có
điều, không hiểu tại sao cái tính lười của tôi lại biến hóa ra ý nghĩ khác