THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 547

Bốn người đương nhiên đều đưa vé giường nằm cho những người bạn

thân thiết của mình trước, Trương Tuấn đi tới, cười tặng vé cho Thẩm Viễn
Triết, tôi hơi giật mình, thì ra họ không chỉ quen biết thông thường.

Thẩm Viễn Triết không khách khí, cười hỏi: “Tớ nhường cho bạn nữ

trước được chứ?”

Trương Tuấn cười lắc đầu: “Cậu làm chủ.”

Thẩm Viễn Triết đưa vé cho Lâm Y Nhiên: “Cậu đến chỗ giường nằm

ngủ một lúc đi.”

Lâm Y Nhiên khó xử nhìn tôi, tôi cười giục cô ấy: “Đi nhanh lên, hôm

qua tớ cứ cựa quậy, làm cho cậu không ngủ được mấy, đợi cậu ngủ trước
rồi tớ lại ngủ tiếp.”

Lâm Y Nhiên đi đến toa giường nằm, chỗ ngồi của cô ấy bỏ trống, Thẩm

Viễn Triết bảo Trương Tuấn ngồi xuống, không ngờ Trương Tuấn lại ngồi
xuống luôn, còn ngồi ngay cạnh tôi, lòng tôi đang bị đè nén, thật muốn
chạy quá, nhưng cậu ngồi bên ngoài, nếu tôi muốn ra, còn phải nói chuyện
với cậu nữa

Lớp trưởng lớp 10-6 vẫn đang dựa vào xe ngủ gà ngủ gật, Thẩm Viễn

Triết dường như rất tỉnh táo, trò chuyện với Trương Tuấn. Trong lòng tôi
thật phiền muộn, nằm úp sấp xuống bàn, bắt đầu ngủ. Thẩm Viễn Triết vừa
nói chuyện, vừa giúp tôi sửa lại cái gì đó trên bàn, quan tâm hỏi: “Cậu
muốn ăn chút gì đã rồi hãy ngủ không?”

Tôi buồn rầu nói: “Không cần.”

Đám bạn lại túm tụm vào một chỗ đánh bài, chỗ ngồi sáu người chen

chúc tám người, chỗ bốn người ngồi thành năm, sáu người ngồi. Ngoài mặt
thì thấy tôi đang ngủ, nhưng thực tế thì sao mà ngủ được chứ, hai lỗ tai
dựng thẳng lên thật cao, lúc nào cũng nghe động tĩnh từ Trương Tuấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.