THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 552

Quan hệ giữa Trương Tuấn và Thẩm Viễn Triết càng ngày càng tốt, hai

người trao đổi máy ảnh, người này chụp cho người kia, người kia lại chụp
cho người này, lúc nào cũng như hình với bóng.

Tôi và Lâm Y Nhiên đều không có máy ảnh, Thẩm Viễn Triết vì muốn

giúp chúng tôi, lúc nào cũng gọi chúng tôi lại, chụp ảnh cho chúng tôi. Lâm
Y Nhiên đương nhiên rất thích ý, đến đâu cô ấy cũng chụp ảnh để mang về
cho bố mẹ xem, vì thế luôn ở bên Thẩm Viễn Triết. Tôi lại rất buồn bực,
bởi vì như vậy có nghĩa là luôn ở cùng một chỗ với Trương Tuấn, muốn đi
riêng, nhưng Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên luôn kéo tôi vào, cẩn thận
quan tâm đến tôi, muốn chuồn cũng không được.

Vì bốn người thường chơi cùng nhau, nên ngay cả cô bạn Lâm Y Nhiên

hiền hòa cũng nói nói cười cười với Trương Tuấn, còn tôi vẫn không nói
tiếng nào với Trương Tuấn.

Thẩm Viễn Triết phát hiện ra tôi và Trương Tuấn vẫn không nói chuyện

nhiều, cho rằng khi ở trên tàu hỏa, chúng tôi một người ngủ buổi sáng, một
người ngủ buổi tối, nên không có cơ hội quen nhau, cố ý giới thiệu chúng
tôi với nhau: “Đây là Trương Tuấn, lớp trưởng lớp 10-4, là bạn tốt của tớ;
đây là La Kì Kì học cùng lớp với tớ, cũng là bạn tốt của tớ, hai cậu làm
quen một chút.”

Tôi và Trương Tuấn đều là ngoài cười nhưng trong không cười, gật gật

đầu, cười nói: “Chào cậu.”

Thẩm Viễn Triết và Lâm Y Nhiên đều cho rằng trước đây chúng tôi

không quen biết, tôi và Trương Tuấn vẫn cứ duy trì trầm mặc, không ai
chịu nói chúng tôi đã từng học cùng lớpThẩm Viễn Triết cao hứng lôi kéo
chúng tôi cùng chơi, nhưng cậu cũng sớm phát hiện, tôi với Trương Tuấn
hoàn toàn không nói gì với nhau, hai người đều không vừa mắt nhau,
không nể mặt nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.