THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 550

Khi nửa mơ nửa tỉnh, mới phát hiện là Thẩm Viễn Triết ngồi đối diện,

luôn quạt cho tôi, tôi vừa cảm động vừa thấy không yên, vội đứng lên:
“Cảm ơn cậu.”

Cậu ấy mỉm cười: “Chỉ tiện tay thôi, cần gì phải khách khí?”

Lớp trưởng lớp 10-6 ngồi gần đang đánh bài, nói đùa: “Lần sau tớ cũng

muốn cậu tiện tay.”

Mọi người ồn ào cười to, đều nhìn về phía Thẩm Viễn Triết nói: “Tớ

cũng muốn, tớ cũng muốn!”

Trương Tuấn cũng nắm bài cười cười, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi vốn đang cười, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cậu, lại không cười

nổi nữa, tránh đi tầm mắt của cậu, vội vàng lấy đồ rồi đi rửa mặt, lúc rửa
mặt xong trở về, thấy Thẩm Viễn Triết ngủ gục trên bàn.

Có cho có nhận, có nhận có cho, tôi nhìn quanh tìm một chiếc quạt, nhìn

thấy bàn bên cạnh có một chiếc quạt không ai dùng, tôi lại gần, vừa định
vươn tay ra lấy, một bàn tay đã bao trùm chiếc quạt trước.

(Có cho có nhận, có nhận có cho: nguyên văn là đầu đào báo lí, nghĩa là

cho quả đào thì nhận lại quả mận.)

Trương Tuấn cầm lấy chiếc quạt, “ba” một tiếng mở ra, vừa nhìn những

lá bài trong tay vừa quạt, giống như không hề nhìn thấy tôi.

Tôi yên lặng trở về.

Người bán hàng trên tàu đúng là có lời về bán bộ bài và quạt, tôi đã bỏ ra

năm đồng để mua một chiếc quạt, dù nó đắt nhưng vẫn cần dùng, ngồi bên
cạnh Thẩm Viễn Triết, tôi vừa đọc sách vừa quạt cho cậu ấy ngủ.

Đến khi Thẩm Viễn Triết tỉnh ngủ, cũng đã tới Bắc Kinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.