THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 582

Mãi đến khi giáo viên bảo chúng tôi tập hợp kiểm tra quân số, cậu vẫn

không thể thuyết phục tôi chụp chung một bức ảnh lưu niệm với mình ở
Trường Thành. Thật ra, không phải tôi không tin cậu ấy, cũng không phải
lòng còn mang thù, mà là… tôi tự ti, tự ti không muốn hình ảnh của mình
đặt bên cạnh cậu ấy.

Lên xe, Trương Tuấn lấy máy ảnh ra, không biết là nói với mình hay nói

với tôi: “Lần sau, chúng ta đến Bắc Kinh sẽ đi chơi tất cả mọi nơi, xóa bỏ
tất cả những kỉ niệm không đẹp đi, và sẽ trở lại Trường Thành chụp ảnh.”

Vì đang sống trong thời niên thiếu, nên luôn cảm thấy thời gian phía

trước còn rất dài, nghĩ rằng tất cả mọi thứ đều có thể nhìn lại một lần nữa,
nhưng lại không biết thời gian như một dòng sông, chỉ có thể chảy về phía
trước, mà chưa bao giờ chảy ngược về sau.

Đêm qua không ngủ ngon, hôm nay lại đi Trường Thành cả ngày, tôi

ngồi một lúc liền mơ màng ngủ mất.

Lúc nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy tiếng cô Hình, hình như cô đang hỏi

Trương Tuấn ở Thanh Đảo có nơi nào nên đi, nơi nào không nên đi, Trương
Tuấn trả lời cô.

Tôi dần tỉnh hẳn, hóa ra Thanh Đảo cậu ấy cũng đi rồi, chẳng lẽ thật sự

không phải vì muốn vui chơi mà cậu mới tham gia trại hè này?

Sau đó, tiếng của cô Hình dần dần mất đi. Trương Tuấn hỏi: “Cậu tỉnh

rồi à?”

Tôi mở mắt: “Sao cậu biết tớ tỉnh?”

Cậu ấy cười: “Nếu cậu còn ngủ, đầu sẽ gục xuống một chút, giống như

con rùa nhỏ rụt cổ ấy.”

Tôi thấy xấu hổ, trầm mặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.