THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 586

Tôi dùng cả chân và tay, leo lên vách đá, chỉ có Trương Tuấn leo lên

cùng tôi. Lâm Y Nhiên, Chân công tử, Cổ công tử đều đứng ở chỗ an toàn
chờ.

Trải qua khó khăn, cuối cùng cũng trèo được lên vách đá, tôi ngắm nhìn

phía trước, có rất nhiều cảm xúc.

Lao Sơn không cao lắm, nhưng mây mù hàng năm vẫn vờn quanh trên

đỉnh núi, không giống như những núi khác, đứng ở chỗ này, hoàn toàn
không thấy rõ chân núi và phía trước, chỉ có mây mù, tựa như chỉ cần giơ
tay ra, là có thể túm được một đụm mây, thật giống như đang sống cùng
thần tiên. Khó trách người xưa sau khi lên núi này, lại cho rằng đây là núi
tiên.

Đã được học môn lý, nên biết rằng chỉ vì Lao Sơn gần biển, hơi nước

bay lên bị dãy núi ngăn cản ngưng tụ thành mây, nhưng có lẽ tôi cũng có
chút mê tín, hiểu thì vẫn hiểu, nhưng vẫn mông mông lung lung tin rằng cỏ
cây có tình, cầm thú có cảm xúc, đằng kia có một đạo quán(nơi ở của đạo
sĩ); vào đêm trăng tròn, sẽ mỉm cười với cây lựu ngoài cửa sổ, khóm hoa
hồng tựa như thiếu nữ mặc váy đỏ; yên lặng ngồi bên tảng đá lắng nghe
tiếng đàn, trầm tư dưới ánh trăng.

Gió núi kích động, người bị gió thổi cứ như sắp ngã xuống vách núi đen,

tôi ấn chặt cái mũ trên đầu, đón gió núi đi về phía trước vài bước, mây trôi
trước mặt bốc lên, trời đất mù mịt rộng lớn. Bỗng cảm thấy chân chính hiểu
được thế nào là “Xưa nay người tựa nước trôi xuôi. Cùng ngắm bao đêm
ánh nguyệt rồi”, “Ngẫm cõi đất trời vô cùng tận, một mình nhỏ lệ, lòng
quặn đau.”, họ đều trải qua rồi, nhưng tư tưởng của họ lại sống dậy trong
lòng tôi, giờ khắc này, tôi là tôi, tôi cũng không phải là tôi.

Hai câu thơ trước có trong bài ”Bả tửu vấn nguyệt” (Nâng chén rượu hỏi

trăng) của Lý Bạch, dịch thơ của Nguyễn Phước Hậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.